Chương 3

Lưu Hoài không ngừng động tác, tỉ mỉ trong công việc khuếch trương, lỗ nhỏ trước mắt thực sự rất nhỏ, chắc hẳn chưa từng bị dùng qua, nếu như không khuếch trương thật tốt nói không chừng lát nữa sẽ bị nứt rạn a. Làm hắn kinh ngạc là cái lỗ nhỏ này so với hắn tưởng tượng còn nhạy cảm hơn nhiều, vừa bắt đầu còn rất cứng nhắc ngăn cản ngón tay hắn đi vào, bây giờ thì đã biết cách mút ngón tay không để ngón tay rời đi, càng khiến hắn kinh ngạc hơn là lỗ nhỏ bắt đầu tự động tiết ra chất lỏng ngọt ngào. "Ưm ~" Lý Dật thoải mái đến cất lên những tiếng thở gấp, sau khi nhận thức được liền bụm chặt cánh môi đỏ hồng ấy không cho phát ra thứ âm thanh tươi đẹp đó. "Thầy không cần phải cắn răng chịu đựng, nếu thoải mái thì cứ rên lên, thầy rên càng lớn tiếng càng chứng minh sự trừng phạt này có hiệu quả với em." Lý Dật không kiềm chế nữa, "Ưm ~ ưm ~ ah ~ ah ~" Âm thanh của y không ngừng trầm bổng trong phòng học, truyền rõ ràng vào tai của những sinh viên đang ngồi tại đây, rõ ràng là thời gian trừng phạt nghiêm túc, thế nhưng bọn họ lại xấu hổ vì đã có phản ứng sinh lý. Lưu Hoài thấy thế cũng tạm được rồi cũng không kiềm chế thêm nữa, lôi dương vật cứng rắn tràn đầy sức sống từ trong quần ra, chen trước cửa động thịt trơn trượt màu hồng nhạt rồi ưỡn hông đâm vào. "Ah! Lớn quá! Không được, to quá rồi, ra ngoài, mau đi ra." Sắc mặt Lý Dật đau khổ thốt lên. Gậy thịt so với ngón tay vừa rồi thực sự quá cách biệt, y căn bản không chịu nổi nó. "Thầy không phải muốn trừng phạt em sao? Sao mới thế đã không được rồi?" Lưu Hoài không vì lời cầu xin tha thứ đó của y mà mềm lòng, tiếp tục đâm về phía trước, đến khi cả cây đều chôn sâu trong lỗ thịt, "Ưm, bên trong thầy khít thật, dễ chịu quá." Lý Dật vừa lắc đầu vừa nói: "Không trừng phạt nữa, không trừng phạt nữa." Cơ thể không an phận mà giãy dụa, không giống đang cầu xin mà ngược lại giống như đang quyến rũ hơn. "Thầy sao có thể nói thế được chứ?" Một bàn tay Lưu Hoài nâng lấy eo Lý Dật, bắt đầu tìm tòi gì đó trong áo y, nửa thân dưới như có tiết tấu đong đưa trước sau, phát ra âm thanh va chạm của xác thịt. "Ah! Đừng mà, đừng chạm vào chỗ đó!" Cơ thể Lý Dật chịu khống chế mà run rẩy không ngừng. Lưu Hoài cảm nhận được lỗ nhỏ đột nhiên buộc chặt lại, biết được điểm lồi ra đó chính là tuyến tiền liệt của Lý Dật, càng thêm ra sức đâm vào đó. "Ưm ah á, đừng mà, có gì đó kì lạ quá." Mặt Lý Dật đỏ như trái hồng đào, cặp mắt hoa đào sau mảnh kính mất đi tiêu cự, cơ thể mềm nhũn đến không thể giữ vững tư thế ban đầu, cũng may là có Lưu Hoài đỡ lấy y. Bàn tay khác của Lưu Hoài rất nhanh tìm thấy vật mình muốn, lúc này vật nhỏ kia đang cong lên cao vút trong áo sơ mi như đang đợi chờ hắn đến hái lượm. Hắn ngắt nó với vẻ không hề khách khí. "Ah, đừng, đừng đâm nữa, sắp chịu không nổi rồi!" Một tay của Lý Dật khoát lên bàn tay đang làm bậy kia của Lưu Hoài, muốn ngăn động tác của hắn lại nhưng tất cả chỉ là phí công. Lưu Hoài đổi tư thế để mặt Lý Dật đối diện với mình, để chân y quấn chặt eo mình, một tay khác của bản thân thì túm lấy mông y, tay còn lại vén áo sơ mi của y lên cao. "Cắn chặt."
0 bình luận