Chương 5

Tiếp đó nhặt lên giày da rơi trên mặt đất, đi vào cho cha hắn, ra mệnh lệnh trở lại trước cửa nhà. "Tỉnh lại." Trần Vũ bình tĩnh một chút, nói. Trần Đạt ánh mắt cấp tốc tập trung, phát hiện mình còn đứng trước cửa: "Nhìn tốc độ ta này..." Cha hắn tự giễu một chút. "Con trai, đợi một lát ta đi nấu cơm." Cha hắn cởi giày da, phát hiện bít tất ẩm ướt, có cỗ nhàn nhạt mùi tanh. "Xem ra hôm nay đứng gác quá lâu, lại đem bít tất ướt thành dạng này." Trần Đạt bất đắc dĩ cười cười, cởi tất vải, nhét vào bên trong giày da. "Đợi lát nữa phải nhanh đem đi rửa sạch." Trần Vũ ở bên cạnh nhìn thân hình mê người của baba, rồi nhìn thoáng qua giày da cùng bít tất, trên mặt hiện ra một cỗ ý cười. Hôm nay bất quá là đơn giản chơi, baba, thân thể của ngươi lập tức liền hoàn toàn thuộc về ta, không, cả thể xác và linh hồn đều sẽ thuộc về ta! Trần Vũ trở lại gian phòng của mình, lật ra quyển《 Thuật thôi miên 》, tiếp tục học tập. Cái gọi là "Thôi miên" , là có thể làm cho đối phương mất đi ý thức, từ đó thúc đẩy năng lực thôi miên bên trong con người, đương nhiên là đẳng cấp thấp nhất, nếu muốn nhiều hơn thì còn chặng đường rất khó khăn. Trần Vũ đối cha hắn có lòng tham chiếm hữu rất lớn, không chỉ ở nhục thể, cho nên hắn bắt đầu gấp rút luyện tập. Hi vọng có thể đồng thời tiến hành thôi miên nhiều người, đây cũng là cách nhanh chóng nhất để tăng năng lực của chính mình. Bất quá hắn mới học thôi miên, thậm chí ngay cả khống chế ánh mắt cơ bản nhất đều làm không được, cần mượn linh môi. Cho nên, nhiệm vụ gấp gáp hiện tại là cấp tốc luyện được phương pháp khống chế ánh mắt. Đúng lúc này, Trần Đạt gõ cửa tiến vào gian phòng, kiểm tra con trai đang học tập. Tắm rửa xong Trần Đạt chỉ mặc một cái quần lót bó sát người màu xám, giữa háng là gò núi phong phú sung mãn. Trần Vũ cười thầm trong lòng, quyết định luyện tập ngay lúc này, một lần nữa thôi miên cha hắn. Hắn đứng lên, nhìn nam nhân trước mặt chỉ mặc quần lót, nói: "Ta đang học a, baba ngươi có muốn tham gia cùng không?" Sau khi học tập một phen, hắn đã nắm được phương pháp khống chế bằng ánh mắt, nhìn con ngươi của cha hắn, không đến một giây đồng hồ, nam nhân ở trước mắt liền ngốc trệ. Thì ra là đơn giản như vậy, Trần Vũ nghĩ thầm.
0 bình luận