Chương 2

Thuật viết tâm, có thể cải biến ký ức, tính cách đối phương. Làm đối phương hoàn toàn trở thành nô lệ của mình. Viết tâm thuật có thể khống chế 5 người. -------------------------------------------------------------------------------------- Mà Thiên mệnh thuật, không chỉ có thể khống chế tinh thần đối phương, thầm chí có thể khiến thân thể đối phương theo ý muốn của mình mà sinh ra biến hóa. Bởi vì năng lực này quá cường đại và khó khống chế, từ trước đến nay chỉ có thể khống chế không vượt quá 3 người. Ở tờ cuối cùng, có khảm vào 1 cái vòng ngọc nhỏ. Ghi chú: đây là linh môi mà người mới học bắt buộc phải dùng. Trần Vũ si mê đọc, mỗi hàng mỗi chữ như có lực hút, hấp dẫn lấy hắn. Chính lúc này, một nhân viên quản lý đi vào, đánh gãy: "Bạn học, đã đến giờ đóng cửa rồi." Trần Vũ quyết định dựa theo sách để thực hành luôn, hắn gỡ vòng ngọc xuống, hướng nhân viên quản lý, nói: "Ta vừa mới nhặt được món đồ này, ngươi nhìn một chút xem đây có phải của ngươi không?" Nhân viên quay đầu lại, hai mắt nhìn vào vòng ngọc, vừa định mở miệng nói chuyện, ánh mắt lại tan rã. Trần Vũ nói "Ngươi bây giờ toàn thân đều buông lỏng, vứt bỏ tất cả tạp niệm trong lòng." Nhìn quản lý nhẹ gật đầu, hắn nói tiếp: "Hiện tại ngươi chỉ nghe thấy thanh âm nói chuyện của ta, nghe rõ không?" Quản lý lại gật đầu, người này tâm trí không mạnh, cho nên thôi miên thật quá dễ dàng. Vì kiểm tra thêm giới hạn hiệu quả thôi miên, hắn hạ lệnh: "Quỳ xuống." Quản lý không chút chần chờ, lập tức quỳ xuống mặt đất. Trần Vũ rất hài lòng, hắn phảng phất thấy được hình ảnh phụ thân quỳ gối dưới thân như một con chó cầu hoan. Trần Vũ đem sách nhét vào balo, để quản lí đứng lên, giải trừ thôi miên, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi phòng đọc. Dù sao hiện tại chỉ có thể thôi miên một người, số lượng có hạn. Về đến nhà, phát hiện cha hắn còn chưa trở lại, thế là hắn xuất ra vòng ngọc, chuẩn bị tại lúc cha hắn vào cửa, tặng cha hắn một cái "kinh hỉ" nho nhỏ. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến âm thanh của chìa khóa. Trần Đạt mở cửa, phát hiện con trai ở cửa liền hỏi: "Làm sao vậy?" Nhìn baba cao to mặc một thân đồng phục cảnh sát màu trắng, chân đi đôi giày da màu đen, Trần Vũ có chút kích động lấy ra vòng ngọc, nói: "Hôm nay ta nhặt được vật này." Trần Đạt quả nhiên liền chuyển mắt hướng vào vòng ngọc. Ánh mắt liền có chút tan rã.
0 bình luận