Chương 1
“Học trưởng.” Khương Thanh đem người đè lên vách tường, một bàn tay ái muội từ vạt áo vói vào, vuốt ve vòng eo tinh tế.
Mà người đang bị nam nhân dùng thủ pháp sắc tình vuốt ve, thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt cũng chỉ nhàn nhạt mà nhìn Khương Thanh.
Bị Ôn Cẩn Mặc không chớp mắt nhìn chăm chú, Khương Thanh một chút cũng không có cảm giác chột dạ.
Hắn cười nói: “Học trưởng có cảm giác gì không?”
Ôn Cẩn Mặc rũ xuống đôi mắt, lông mi thật dài che đậy một chút nghi hoặc trong mắt.
Cậu chỉ lắc lắc đầu: “Không có.”
“Không có việc gì, học đệ sẽ giúp anh."
"Ngươi bây giờ chỉ cần ta chạm vào, liền đỏ mặt thân thể tê liệt ngã xuống trên người ta.”
Bị dùng ngôn ngữ đùa giỡn, học trưởng tựa hồ cũng không ý thức được cái gì không đúng, cậu gật gật đầu.
“Học trưởng, còn nhớ rõ ta vừa mới nói gì sao?”
Khương Thanh khẽ hôn vành tai Ôn Cẩn Mặc một cái, thổi nhiệt khí, sau đó dễ dàng thấy được vành tai liền hồng rực lên, dường như đang thẹn thùng.
Nhưng Khương Thanh biết, nghe lời này chỉ là ảo giác, chỉ là do hắn thôi miên Ôn Cẩn Mặc mà có được.
Mà Ôn Cẩn Mặc lại không biết chính mình đã bị thôi miên, cậu tùy ý nam nhân trước mặt vuốt ve thân thể.
“Nhớ rõ. Thân là học trưởng, vô luận bị học đệ làm gì cũng đều là bình thường, từ lời nói đến hành động, toàn bộ đều nghe theo ý của học đệ ngươi.”
“Cái gì cũng đều là bình thường sao?” Học trưởng luôn lạnh mặt không biểu tình, mà bây giờ lại không đổi sắc nói ra những lời này, hắn thấy rất hiếm lạ.
Hắn hôn xuống cánh môi Ôn Cẩn Mặc. " Nếu ta hôn ngươi thì sao?”
“Cũng là bình thường.” Ôn Cẩn Mặc không cảm thấy chỗ nào không đúng.
Khương Thanh đối với thành quả thôi miên thực vừa lòng. Nhưng thân thể Ôn Cẩn Mặc tựa hồ trời sinh không mẫn cảm, hắn sờ soạng rất lâu cũng không có phản ứng gì. Trời sinh một tên đầu gỗ.
Tuy điểm này cũng có thể thông qua thôi miên thay đổi, nhưng Khương Thanh không tính toán làm như thế.
Hắn mặt ngoài ôn hòa, nội tâm lại ác thú nhìn Ôn Cẩn Mặc, mỉm cười nói: “Như vậy, ta muốn học trưởng làm một cái ly tự sướng chuyên chúc cho ta, hẳn là cũng có thể đi?”
Ôn Cẩn Mặc biểu tình bất biến, vẫn nhàn nhạt: “Đúng vậy.” Mặc dù cậu không biết ly tự sướng lá gì, nhưng cũng vô pháp cự tuyệt.
0 bình luận