Cô Giáo Xinh đẹp Bị Thôi Miên
Ma Sắc Tử
Chương 2
“Phu nhân vì sao lại không tìm người đàn ông khác đến giúp đỡ? Dù sao thì tinh dịch của một người cũng không đủ dinh dưỡng được.”
“Nhưng mà...”
“Nói không chừng tiên sinh cũng hy vọng phu nhân làm thế thì sao?”
“Có thật không?”
“Hơn nữa nếu không làm, cơ thể của phu nhân sẽ càng cơ khát và mẫn cảm, không phải sao?”
Trần Hồng Lan có chút bối rối, cô nằm trên ghế rơi vào giãy giụa, nhưng một tiếng kêu thanh thúy vang lên, cô đột nhiên mở bừng mắt.
Cô như vừa mới ngủ một giấc ngon, còn ngáp một cái rồi mới ngồi dậy từ trên ghế, “Tuấn Kiệt, xin lỗi anh, rõ ràng là cùng anh đến khám mà em lại đi ngủ trước.”
“Không sao, anh cũng vừa mới trị liệu xong, chúng ta về đi.”
“Ừm, bác sĩ, Tuấn Kiệt trị liệu thế nào rồi?”
Hai người đồng thời nhìn về phía người đàn ông đeo mắt kính, hắn đẩy mắt kính, tỏ ra hơi buồn rầu, “Tình trạng của tiên sinh không thể miễn cưỡng được, chỉ cần phu nhân phối hợp, tôi tin An tiên sinh sẽ ngày càng tốt.”
“Được, cảm ơn anh.”
Gương mặt tinh xảo của cô vì hưng phấn mà có chút ửng đỏ, nhưng cô cảm thấy phản ứng của mình có chút khoa trương nên hơi xấu hổ, cô cúi đầu nắm tay chồng cùng ra khỏi phòng khám.
Lúc lên xe, cô mới nhớ ra, “A phóng, bác sĩ nói cần em phối hợp điều trị cho anh là thế nào?”
“Hồng Lan từ từ sẽ biết, chúng ta về nhà đi, hôm nay ba mẹ sẽ dọn qua đây, chúng ta trở về dọn dẹp một chút.”
“A! Em quên mất! Chúng ta về thôi!”
Còn phải nói, lúc Trần Hồng Lan và Tuấn Kiệt yêu đương từng gặp ba mẹ anh một lần, sau khi tốt nghiệp, vì chuyện kết hôn nên ba mẹ hai nhà cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng sau khi kết hôn thì chỉ có ngày lễ tết mới về nhà ba mẹ một chút.
Vừa phải đi nhà ba mẹ của Tuấn Kiệt, vừa đi nhà ba mẹ của Trần Hồng Lan, hai người lúc ấy vừa mới nhận công việc nên cực kỳ bận rộn, mỗi lần đều vội vàng ăn một bữa cơm hoặc nghỉ chút liền đi.
Chỉ có lúc ăn tết được rảnh rỗi mấy ngày, nhưng cũng đến nhà các họ hàng thân thích chúc tết.
Trong ấn tượng của cô, cô có rất ít cơ hội được ở chung với ba mẹ chồng.
Giờ là cuối tuần, công việc của Trần Hồng Lan đã ổn định, không cần tăng ca nữa.
Còn Tuấn Kiệt thì ngược lại, vì sự nghiệp đang trong thời kỳ thăng tiến nên thường xuyên không ở nhà vào cuối tuần.
“Vậy ngày mai cũng chỉ có em và ba mẹ ở nhà thôi sao?” Trần Hồng Lan có chút bất an hỏi, xe càng gần nhà, cô càng thêm lo lắng.
“Đừng lo lắng, ba mẹ đều rất thích em, ở quen là được rồi.”
Người đàn ông đang lái xe cưng chiều nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen hơi xoăn của cô.
“Ừm...” Trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng nhìn nụ cười của chồng, Trần Hồng Lan cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
0 bình luận