Chương 5: Con mèo nằm trong lòng hắn.

Ngay trong tích tắc, hắn cảm thấy cổ họng như có gì đó ngăn cản. Con mắt không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cơ thể cô ấy. Ánh mắt trừng lớn, mí mắt tưởng chừng vỡ ra. Đây rõ ràng là tuyệt tác hoàn mỹ. Chính là tác phẩm nghệ thuật đến từ bút tích của Thần. Từng đường cong rõ ràng. Làn da mịn màng, nõn nà như được ngâm trong sữa, bấm nhẹ vào liền ra nước. Cơ thể tỷ lệ vàng hoàn mỹ. Từng đường cong cơ thể làm hắn hoàn toàn mê muội. Đặc biệt, bờ mông của cô cực kỳ mượt mà, căng tròn, trắng trắng. So sánh với cây mật đào hoàn toàn không chênh lệch, nhìn qua cực kỳ ngon miệng. Nhưng hắn làm gì có cái gan đó? Sự việc xảy ra tối hôm qua khiến hắn ta đến nhìn vào mắt cô còn không có can đảm nói chi thực hiện những hành động đồi bại với người phụ nữ mỏng manh yếu đuối như vậy? Chỉ tiếc là không biết ai ở trên mông cô ấy gặm một dấu răng. Vừa sưng vừa đỏ cực kỳ chói mắt, phá hủy phần mỹ quan này. Thật sự quá ghê tởm! Như thế nào lại có thể đối xử với phụ nữ một cách thô lỗ như vậy. Thật sự quá là... Hừ… Hắn như thế nào lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tình huống trước mắt, bắt đầu từ ngày hôm qua, người ngủ bên cạnh cô ấy ngoài hắn ra không hề có người khác. Một nam một nữ, hai người bọn hắn ở chỗ này ngủ cùng một chỗ. Hai người bọn hắn, ngủ cùng nhau... Nói cách khác, dấu răng trên mông của cô ấy là hắn gặm? Hắn như thế nào một chút ấn tượng cũng không có? Theo lý thuyết chuyện này rất quan trọng, hắn phải nhớ một đời mới đúng. Nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có. Đáng ghét! Khoảnh khắc quan trọng mà như xe tuột xích, đầu óc này còn cần làm gì, óc heo còn dễ dùng hơn. Ấy! Chờ một chút... Hiện tại cô ấy còn đang ngủ rất ngon, trông chốc lát không tỉnh lại được. Nếu giờ hắn to gan chút, thì có thể gặm bên còn lại luôn. Thế nhưng hắn không dám. Lỡ như vừa cắn xuống, cô ấy tỉnh lại thì phải làm sao? Đến lúc đó thì phải nói như thế nào? “Thật xin lỗi, tôi bị bệnh cưỡng ép. Từ trong linh hồn đã không thể cưỡng lại cái đẹp, vì cô đẹp tựa mỹ nhân nên khiến tôi không thể kìm lại con mãnh thú trong người mình, bộc phát ra khiến cô chê cười rồi.” Cô ấy có thể tiếp nhận lời giải thích này sao? Đến lúc đó tức giận, cho một cái tát là còn nhẹ. Trải qua một phen suy nghĩ. Cuối cùng, hắn vô cùng chật vật đưa ra quyết định. Chuyện đó tính sau. Hắn cúi người cầm lấy ga giường, cẩn thận từng li từng tí đắp kín cho cô ấy. Giống như hắn nghĩ là làm như vậy có thể bù đắp một chút cho cô ấy sau sự việc của đêm qua, hắn đúng là không bằng cầm thú mà. Không phải sao? Chuyện này còn có thể làm như thế nào? Hắn cũng không phải là chó, không có thói quen cắn người. Nhưng kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa. Ngay lúc sắp hoàn thành thì cô ấy đột nhiên rung người. Như một con mèo con, phát ra âm thanh rên rỉ không rõ khiến hắn hoàn toàn sợ hãi. Nguy cơ ngay trước mắt, hắn không có thời gian phản ứng. Nếu cô ấy dậy mà thấy một người đàn ông lạ nằm kế bên thì sẽ như thế nào? Không phải hét lên hỏi anh là ai hay sao? Nặng hơn là có thể báo công an là hắn ta đã cưỡng ép cô ấy, hiếp dâm cô ấy? Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn lập tức buông ga giường. Vội vàng nằm xuống, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Không bàn tới việc trốn tránh hiện thực tàn khốc này thì chi bằng trốn tránh cô ấy trước, giữ lại cho mình cái mạng mới có thể trốn được hiện thực. Trong bóng tối, hắn có cảm giác cô ấy đang tìm tòi cái gì đó nhưng mà không tìm được. Cô ấy cứ phát ra âm thanh tràn đầy bất mãn. Ngay lúc do dự không biết có nên tỉnh dậy, một lần nữa đắp kín chăn cho cô ấy. Cô ấy bỗng lật người, dựa sát vào người hắn. Như một con mèo nhỏ tìm được chỗ dựa vững chắc, trong lòng ngực hắn nếu cô thức dậy có thể nghe rõ được tiếng tim đập, nhưng không phải do thẹn thùng, mà giờ đây hắn thực sự đang rất căng thẳng, không biết phải giải quyết như nào cho thỏa đáng. Trằn trọc một phen rốt cục cô ấy tiến sát vào ngực hắn. Nhưng không xong là cô ấy không chỉ muốn như vậy. Đối với cô ấy, hắn chính là nguồn nhiệt. Trời thu rét lạnh sao có thể thả ra. Hắn cứ như vậy nhẫn nhịn ôm lấy cơ thể bị rét lạnh của cô ấy. Tiếng rên rỉ như vậy mới có dấu hiệu ngừng lại. Qua khoảng mấy phút thì tiếng hít thở mới một lần nữa trở nên đều đều, có quy luật. Tảng đá trong lòng hắn mới triệt để rơi xuống. Nói thật, từ khi hắn có ký ức cho đến nay đây là lần đầu tiên hắn cùng người khác phái tiếp xúc gần như vậy. Nghĩ thế, bỗng nhiên tâm ý của hắn thật viên mãn. Cô ấy là ai vậy nhỉ?
0 bình luận