Chương 4: Ánh sáng ban mai xuyên vào tạo nên cảnh đẹp.

Hắn xoay cổ tay lại nhìn chăm chú thì thấy kim đồng hồ chỉ giữa ba và bốn. Hơn ba giờ rồi? Đã chiều rồi sao? Hắn đã ngủ lâu như vậy hả? Là ai hôm qua rót rượu cho hắn mà lại say thế này nhỉ! Là ai vậy? Hắn không nhớ gì cả... Hoàn toàn không có ấn tượng gì... Mà hình như có chỗ không đúng lắm. Nếu mắt hắn không có vấn đề, vậy tại sao trong phòng lại tối như vậy? Đây là nhà hắn sao? Cho đến lúc này, hắn mới ý thức được, đây vốn dĩ không phải phòng ngủ của hắn, hắn cũng không có ký ức nào về nó. Đi thôi! Chết tiệt! Hắn đang ở đâu? Hắn quay đầu lại, vốn muốn quan sát xung quanh một chút, xem đây rốt cuộc là nơi nào, có phải mình bị bắt cóc hay không. Nhưng khi chuẩn bị xoay người, một tiếng ưm, bỗng nhiên vang lên bên tai. “Hừ!” Là giọng nói của một người phụ nữ, tuyệt đối không sai được! Hắn lập tức ngây người, cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Cô quay lưng lại với hắn cùng một tiếng hừ vô nghĩa, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Này! Cô ta là ai? Tại sao lại ở trên giường của hắn? Không đúng, bọn họ tại sao lại nằm ở cùng một cái giường? Không đúng! Chẳng lẽ, là hắn nằm ở trên giường cô ấy? Cô ấy là ai? Hắn như ngây ra, chậm rãi quay đầu lại. Trong bóng tối, cô ấy gối lên cánh tay hắn, thở một cách đều đặn mà ngủ với vẻ điềm tĩnh. Chỉ tiếc rằng đập vào mắt hắn không phải khuôn mặt đầy vẻ buồn ngủ. Mặt dù, cổ của cô ấy bóng loáng, trắng nõn như thế, đường cong mông cũng vô cùng uyển chuyển, nhưng đối với hắn lúc này lại không hề có hứng thú thưởng thức nghệ thuật chúc nào, nếu là hắn của lúc tỉnh táo thì chắc hẳn sẽ chìm vào mộng đẹp cùng người phụ nữ được ví như kiệt tác này. Lại nói cánh tay của hắn đâu rồi, hoàn toàn không có cảm giác, hóa ra là đang làm gối kê đầu cho người khác. Nhưng như thế mà người phụ nữ bên cạnh hắn vẫn ngon giấc, ngủ một mạch từ tối đến sáng hôm nay mà không có một chút cảm giác vướng víu gì? Nhưng hắn thì có, hắn cảm giác được cánh tay không phải thuộc về hắn nữa rồi, cảm giác tê dại xộc thẳng vào não hắn, kích thích từng dây thần kinh khiến hắn phải thốt lên trong âm thầm. Không phải cô có gối sao? Sao lại nắm tay hắn không buông như thế? Vả lại còn nắm rất chặt nữa. Hắn di chuyển về phía sau, thử đem cánh tay từ dưới đầu cô ấy kéo ra, toàn bộ quá trình chậm đến lạ thường. Hắn cẩn thận, nghiêm túc cực kỳ giống như một vị chuyên gia phá bom đang làm việc tại tiền tuyến, sợ không cẩn trọng sẽ làm cho mình mất mạng tại chỗ. Chỉ một sai sót nhẹ thôi có thể kéo theo rất nhiều hệ lụy về sau, chính vì thế hắn không khỏi căng thẳng mà rùng mình một cái, nhưng chính sự căng thẳng này lại có thể tác động lên người phụ nữ bên cạnh. “Ưm… Hừ!” Cho dù là trong lúc ngủ, cô ấy cũng cảm nhận được động tác của hắn. Cô ấy phát ra tiếng hừ bất mãn, như là đang làm nũng vậy. Nhưng lúc này hắn thật sự phải kéo cánh tay của mình, ngoại trừ tiếp tục thì hắn không có cách nào khác. Hình như cô ấy có thể cảm nhận được mong muốn của hắn, cũng không có quá nhiều do dự mà nhẹ nhàng ngẩng đầu vô cùng phối hợp với động tác của hắn. Đợi sau khi hắn ta hoàn toàn rút ra, cô ấy lại mơ mơ màng màng mà nhìn lên điện thoại rồi tựa đầu vào gối mà chìm vào giấc ngủ say. Hắn như chết lặng, tay hắn một chút cảm giác cũng không có. Cho dù hiện tại có đem nó đi chém thì đến cái nhíu mày có lẽ hắn cũng không có. Nhưng làm sao hắn từ bỏ được? Ôi, cánh tay của hắn thật đau khổ mà. Có cử động được không đây. Hay là bị liệt luôn rồi? Xoa bóp một hồi lâu, nó rốt cục cùng dần có cảm giác trở lại. Nhưng có vẻ hắn sẽ phải mệt mỏi với cái cánh tay tê cứng này. Nhìn cánh tay bình thường trở lại, trong lòng hắn không khỏi có chút vui mừng, động tác cũng trở nên kích động hơn. Nhưng chính hành động vô tình này lại sơ ý gây ra những rắc rối mới. Tay hắn tác động nhẹ vào cô khiến ấm chăn đắp trên người cô ấy đột nhiên bị kéo ra khỏi phần thân trên vì hành động vô tình của hắn. Sau khi kéo dài chưa đầy một giây, nó lặng lẽ rơi xuống đầu gối của cô ấy. Ánh nắng mát mẻ xuyên qua rèm cửa phản chiếu trên làn da mịn màng này, tạo thêm một lớp mờ ảo cho màu sắc trắng nõn vốn có. Ngồi phía sau cô ấy, hắn bị thu hút bởi cảnh đẹp trước mặt. Đúng là mỹ vị nhân gian, không biết người phụ nữ này đã bao nhiêu tuổi nhưng thân hình lại vô cùng đẹp, nét nào ra nét nấy, không thể phủ nhận được nếu cô ấy nói rằng cô ấy chưa vị thành niên khéo hắn sẽ tin sái cổ mất.
0 bình luận