Chương 4

Minh Vân Tiếu được mẫu hoàng chủ động đón ý nói hùa làm cho kích thích, phấn chấn bừng bừng. Đột nhiên nâng lên mông thịt phì nộn, xoay người ấn mẫu hoàng xuống thanh ngang ở đầu giường, nắm chặt lấy eo nhỏ kia, điên cuồng thao làm chỗ sâu nhất: "Tiếu Nhi chiều theo ý muốn của mẫu hoàng, thao vào dâm huyệt ngăn ngứa!" Ngoài điện, Hỉ Nhi vẫn yên lặng đứng, giống như pho tượng điêu khắc, nghe âm thành kêu khóc mơ hồ từ trong điện truyền ra, chốc lát là từ bỏ không chịu nổi, chốc lát lại là Tiếu Nhi Tiếu Nhi xin tha cho mẫu hoàng. Nàng thở dài, cũng không biết bản thân sao lại xui xẻo một mình trực đêm nay. Hôm sau trời còn chưa sáng, nữ đế trẻ tuổi ôm thân eo thon, miệng hàm chứa một bên đầu vú. Côn thịt bán cương kia vẫn còn chôn ở trong hoa huyệt mềm ướt. Trong lúc mơ ngủ, khuôn mặt nhìn qua vô hại, lại cùng mẫu thân dây dưa thân thể trần trụi, dâm loạn vô cùng. Tiên đế thời trẻ cần chính, ngủ đủ liền tỉnh lại. Nàng hồi tưởng lại chuyện dâm loạn mất mặt đêm qua, căm hận thật sâu sự mềm yếu dâm đãng của chính mình. Nỗ lực giãy giụa bò dậy từ nơi ngực săn chắc ấm áp kia, không ngờ lại làm kinh động đến giấc ngủ của nữ nhi. Bị huyệt thịt mềm ướt ấm áp mút, căn côn thịt bán cương lúc nãy kia ngay lập tức căng trướng dâng trào, tràn đầy lấp ở nếp gấp miệng huyệt. Địa Khôn mới vừa bò dậy được một nửa, đột nhiên bị một lực kéo trở về, tức khắc thất thanh rên rỉ. "Ừm... Mẫu hoàng đừng đi...." Minh Vân Tiếu mồm miệng không rõ mà mê man nói. Nàng vẫn chưa thanh tỉnh, chỉ là theo bản năng ôm chặt lấy mẫu thân, đầu cọ lung tung vài cái. Miệng vừa tìm được đầu vú thơm ngọt liền ngậm lại. Nàng chép chép miệng, mút ra chút vị sữa, dường như miễn cưỡng thanh tỉnh một chút, mơ mơ màng màng mà thẳng lưng cắm cắm dương vật. "A ...a ..a.... A ha, dừng lại! Ô..." Tiên đế mảnh khảnh ốm yếu không thể chạy thoát, bị bắt phải thừa nhận một hồi loạn luân gian dâm. Sáng sớm là lúc thân thể mẫn cảm nhiều nước nhất, mau chóng bị nữ nhi cắm tới nước bắn tứ phía, lại lần nữa mệt mỏi mà hôn mê. Sáng sớm, tiểu nữ đế tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào mà thượng triều. Hỉ Nhi yên lặng cúi đầu vào điện.
0 bình luận