Chương 4:

Dù cho mặt của Nguyễn Gia Bảo có dày như bức tường, nghe con gái mình nói vậy thì khuôn mặt già nua cũng đỏ ửng lên, lắp bắp nói:”Không… không có chuyện đó, ba… ba ba hôm nay đi ra ngoài không coi ngày, gặp trúng tên cướp nên chỉ còn mỗi cái quần lót thôi.” Bảo Châu không có tin những chuyện hoang đường mà Nguyễn Gia Bảo nói, trợn trắng mắt lên nói:”Thôi đi…, chắc chắn là ba bị mẹ đánh rồi!” “Đứa nhỏ nói tầm bậy gì đấy. Đánh là thương, mắng là yêu có biết không?” “ai nha, không muốn tiến lên phía trên nữa nha, làm giường của con dơ hết rồi!”Bảo Châu thấy Nguyễn Gia Bảo càng ngày càng quá đáng, bàn tay đưa vào bên trong quần áo của chính mình rồi, không vui nói lên. “Ha ha, không có sao đâu, ba ba đi tắm.”Nói xong giống như được tiêm máu gà, nhanh như chớp chạy vào bên trong phòng tắm. “Ta thích tắm rửa, da dẻ thật tốt, la la la,…”Trong phòng tắm vang lên tiếng hát của Nguyễn Gia Bảo, Bảo Châu bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác ngủ tiếp. Bên trong phòng tắm, Nguyễn Gia bảo kéo quần lót xuống, mở vòi sen lên, không quan tâm nước nóng hay nước lạnh, trực tiếp liền đứng chịu nước chảy xuống người mình. Nhìn thấy tiểu đệ đệ của mình đang đứng thẳng lên, Nguyễn Gia Bảo nghiêm túc nói:”Huynh đệ à, trưa hôm nay không có cho cậu ăn no rồi, đợi một lát nữa có thể cho ngươi thưởng thức một đại tiệc rồi, ha ha.” Không đến 3 phút đồng hồ, Nguyễn Gia Bảo đã ra khỏi phòng tắm, trên tay đang cầm một cái khăn lau lung tung quanh người mình, dù sao trên quần lót cũng toàn là bùn nên cũng không mặc vào, cứ để cơ thể trần truồng như vậy mà phi lên giường. “Bảo Châu, không nhớ tới ba à?”Nguyễn Gia Bảo háo sắc ôm Bảo Châu vào trong lòng, như một thói quen bàn tay đã chui vào eo của Bảo Châu men theo quần áo mà di chuyển lên bên trên cặp vú nho nhỏ. “Ba….con đang ngủ mà.”Bảo Châu đang muốn đi ngủ mà lại bị Nguyễn Gia Bảo đánh thức, có chút không vui nói. “Ha ha, không phải là ba nhớ con sao, đến đây, để cho ba nhìn xem Bảo Châu đã phát dục như thế nào rồi.” Nguyễn Gia Bảo lật người Bảo Châu lại, sau đó thuận tay đem thắt lưng đang mang trên người của Bảo Châu kéo xuống. Nhìn mình vẫn cứ như cũ cởi quần áo của người khác nha, Nguyễn Gia Bảo suy nghĩ dâm tà. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, cặp ngực nho nhỏ của Bảo Châu hiện lên thứ ánh sáng trắng trong suốt, Nguyễn Gia Bảo cảm thấy có chút chói mắt. Hai đầu ngón tay kẹp lại, nắm một viên anh đào nhỏ di qua di lại. “Ba…ba chán ghét ba…” m thanh non nớt của Bảo Châu vang lên, híp hai đôi mắt lại, cánh tay của bé đã ôm cổ của Nguyễn Gia Bảo. Nguyễn Gia Bảo cười ha hả không ngừng, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ của Bảo Châu, ôm Bảo Châu lật một cái để cho Bảo Châu nằm sấp lên cơ thể của chính mình, hai tay hướng xuống, kéo chiếc quần lót của Bảo Châu ra khỏi người của cô bé. Bảo Châu cũng không có xấu hổ chút nào, đã làm với ba nhiều lần như vậy rồi, nên cũng để im cho Nguyễn Gia Bảo hành động. Vừa đụng đến hạ thân của Bảo Châu, Nguyễn Gia Bảo thở dốc một cái. Nhìn đứa nhỏ này thì chính mình cũng không chịu nổi nữa rồi. Nguyễn Gia Bảo giở trò, chỉ một lát sau, Bảo Châu đã thở dốc không ngừng. Nhìn thấy cũng đã đủ rồi, Nguyễn Gia Bảo bóp lấy eo của Bảo Châu, kéo Bảo Châu xuống phía dưới, nhíu mày nhìn cô bé nói:”Con gái ngoan, mau liếm liếm nó cho ba ba.” Bảo Châu đang hưởng thụ cảm giác ba ba mình đang âu yếm cơ thể của chính mình, đột nhiên thấy dừng lại, liếc mắt trùng Nguyễn Gia Bảo một cái, nhăn lại chiếc mũi nhỏ, lẩm bẩm một câu:”Đồ háo sắc.”Cũng không có phản kháng, mà ngoan ngoãn lè lưỡi ra, liếm con cặt của Nguyễn Gia Bảo từ trên xuống dưới, sau đó đem con cặt ngậm hết vào trong miệng mình. “A….ưm..”Nguyễn Gia Bảo thở dài một hơi nhẹ nhõm, sung sướng đến nổi muốn mắng người, giữa trưa lén lút làm còn bị mẹ truy đuổi chạy khắp phòng, lúc này thực sự chính là thiên đường. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bảo Châu làm chuyện này, cô bé khéo leo không để răng năng đụng đến con cặt của Nguyễn Gia Bảo, phun ra nuốt vào, cứ như vậy lặp lại ngậm đỉnh đầu cặc, nhưng mà với khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn như vậy, trong miệng lại đang ngậm một con cặt lớn, hình ảnh đối ngược như vậy khiến cho Nguyễn Gia Bảo thấy kích thích không thôi. Nguyễn Gia Bảo đưa ngón tay ra vuốt dọc khuôn mặt non nớt của Bảo Châu, con cặt không chịu nổi kích thích bèn lớn lên thêm một chút. Miệng nhỏ của Bảo Châu đã căng phồng lên hết cỡ, giống như Bảo Châu đang cố gắng để ngậm được con cặt to lớn của ba mình. “Ba, sao lại để cho con cặt lớn như vậy?Con không chứa được á,… không ăn!”Bảo Châu phun con cặt của Nguyễn Gia Bảo ra, quẹt miệng nói.
0 bình luận