Chương 3:

Được!Đường này không đi được. Nguyễn Gia Bảo nghiến răng nghiến lợi trượt từ trên bức tường xuống, trong lòng thầm nói: Nguyễn Dao, sau này tao sẽ mặc kệ để mày chết, còn có mẹ nữa!Nhưng mà mẹ chưa lần nào bắt được mình, ngược lại mỗi lần đều bị mẹ truy đuổi chạy loạn khắp nhà. Nói đến đây thấy thật kì lạ, mẹ sắp tới tuổi bốn mươi rồi, nếu nói bộ dáng không già thì có thể nói là do mẹ chăm sóc da và cơ thể tốt, nhưng mà làm sao thể lực lại vẫn cứ khoẻ mạnh như vậy. Nhớ lúc mình hai mươi tuổi, từ lúc trước đến lúc đó chính mình không thể thoát khỏi bàn tay của mẹ, nhưng mà qua hai năm nay nhờ vào sự nỗ lực tập luyện của mình cho mạnh mẽ mới miễn cưỡng có thể lực đấu lại mẹ một trận. Nguyễn Gia Bảo suy nghĩ một hồi, lại nghĩ đến Nguyễn Dao, nhớ tới giữa trưa bị cô ta gạt chân làm cho mình khóc không ra nước mắt, thế nhưng lại bị lật thuyền trong mương. Nhưng mà trước mắt nghĩ làm cách nào để đi qua thì lại bị Nguễn Dao đẩy mình một cái, sau đó ngay lập tức mẹ như con hổ đói vồ mồi, trực tiếp đè mình ngã xuống đất, sau đó đánh mình một trận cho đau khắp cả người rồi ném mình ra khỏi nhà. Đánh một chút cũng không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng mấu chốt chính là một đồng mình cũng chưa kịp lấy. Lúc này là nửa đêm, từ giữa trưa đến bây giờ một ngụm nước mình còn chưa được uống nữa, trên người chỉ mặc mỗi cái quần lót, ngay cả đi ra ngoài đường cũng không tiện cho lắm. Nguyễn Gia Bảo ngẩng mặt lên trời thở dài một hơi, ông trời không giúp tôi sao!Sau đó vừa nghiêng đầu thì chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên, khóe miệng nhếch lên một vòng cung, lộ ra nụ cười đầy vẻ dâm ta, đáng kinh tởm. “Két…” m thanh của cửa sổ mở ra, đè lại cửa sổ để mở nhẹ nhàng chậm chạp, không đánh thức người ở bên trong. Luồn eo qua, lén lút chui qua từ cửa số. Cũng may, mình còn có một cái phòng ngừa, thiếu chút nữa là bị mẹ đánh đến choáng váng rồi, Nguyễn Dao nghĩ đắc ý. Hoá ra, cửa số này là bốn năm trước Nguyễn Gia Bảo lén lút thiết kế, sau đó thời gian trôi qua thì chính mình đã quên mất. Bước vào phòng, Nguyễn Gia Bảo thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi vào. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên trong phòng lại phát ra một âm thanh, làm cho Nguyễn Gia Bảo sợ đến mức phải xoay người chạy đến bên cửa sổ. “Ba, sao ba lại leo cửa sổ ạ.” Tại sao lại là âm thanh của con nít?Không phải là mẹ!Đúng vậy, đây không phải là căn phòng của mẹ nha. Nguyễn Gia Bảo vỗ đầu mình một cái, mình giống như chim sợ cành cong. Đây chính là phòng của Bảo Châu, đứa nhỏ kia thì tôi yên tâm!Nhưng mà quấy rầy đến giấc ngủ của đứa nhỏ là không tốt nha. Nguyễn Gia Bảo ngượng ngùng cười ha hả hai tiếng, lắp ba lắp bắp nói:” Ôi,.. Bảo Châu, còn chưa đi ngủ à, mẹ đâu rồi?” Nguyễn Bảo Châu vươn tay mở đèn ngay đầu giường, chống đỡ nửa cơ thể dậy, một bàn tay dụi dụi con mắt nói:”Con đang ngủ, nhưng mà bị ba ba đánh thức. Mẹ đã đi ngủ từ sớm rồi nha!”Nói xong thì nhìn thấy Nguyễn Gia Bảo đang để một chân lên thành cửa sổ hai tay đang nắm bệ cửa sổ giống như tư thế chuẩn bị nhảy ra bên ngoài vậy. Nguyễn Gia Bảo nghe xong, trong lòng vững vàng một chút, ho khan thành tiếng, xoay người lại nói:”Vậy, Bảo Châu nha, con đi ngủ đi, ba ba đi ra ngoài nha.”Lần này không còn lo sợ nữa, ánh mắt của Nguyễn Gia Bảo nhìn thẳng về phía trước. Dưới ánh đèn, Bảo Châu đắp một nửa mềm, bên trong để lộ ra cái thắt lưng nhỏ màu hồng, đầu ti nho nhỏ chống đỡ lên cái áo, với lại Bảo Châu vừa mới ngủ dậy, hai đôi mắt mê ly, hai gò má ứng đỏ, Nguyễn Gia Bảo nhìn thấy cảnh này trong lòng nổi lên thú tính, nuốt nước miếng một cái, hận không thể xông lên cắn lên gò má đó một cái. Lập tức Nguyễn Gia Bảo đưa ra một cái quyết định quan trọng. cười ha hả với Bảo Châu nói:”Bảo Châu… ngủ có một mình có sợ không nha, có muốn ba ba ngủ với con không hửm?”Vừa nói vừa xoa xoa bàn tay lại với nhau, đi về phía chiếc giường. “Ba, sao ba cười trông kỳ lạ như vậy ạ.”Bảo Châu vẫn chưa hiểu rõ, không biết là Nguyễn Gia Bảo muốn làm gì. Nguyễn Giao Bảo không để ý đến những thứ này, đưa mông lên ngồi trên mép giường, vươn tay ôm Bảo Châu vào trong lòng, vừa muốn giở trò thì nghe Bảo Châu kêu lên:”Ba!Trên người ba thật nhiều bùn đất nha, làm cho giường của con dơ cả rồi.” Giọng nói hơi lớn tiếng khiến cho tôi lo lắng, thiếu chút nữa Nguyễn Gia Bảo sợ tới mức tiểu ra ngoài rồi, Nhanh chóng che miệng của Bảo Châu lại, nói nhỏ tiếng:”Tiểu tổ tông của ba ơi, gọi lớn tiếng như vậy làm gì, lỡ đánh thức mẹ dậy thì sao đây.” Bảo Châu giờ mới hiểu ra, vươn tay kéo bàn tay của Nguyễn Gia Bảo đang bịt miệng mình xuống, đôi mắt sáng ngời mở thật to nói:”Ba, có phải là ba lại bị mẹ đánh nữa không.”
0 bình luận