Chương 2:

“Ranh con, con còn dám phản kháng à? Con thử phản kháng thử xem. Đụ mẹ mày, con đứng lại cho mẹ… Ôi, mệt chết tôi rồi.”Người phụ nữ tức giận không thôi, đuổi tới ngay ghế sô pha thì cuối cùng thể lực cũng không chịu đựng nổi nữa, đưa mông ngồi lên ghế sô pha. “Ha…ha.”Thanh niên đứng lại cách đó không xa, hai tay chống lên đầu gối, thở hổn hển, nhe răng vui vẻ nhìn người phụ nữ:”Đuổi đi, mau đuổi tôi đi, địt mẹ tôi à?Chẳng phải là mẹ tự chơi chính mình sao, lúc nào thì cô biến thành người Nhật Bản rồi, làm sao tôi lại không biết đây.” Người phụ nữ nghe xong thì giận dữ, lập tức muốn leo qua sô pha để đi qua. Nhưng mà bất đắc dĩ không thể làm điều đó được, tiểu tử này so với cá chạch còn trơn trượt hơn, chỉ cần không bắt được lần thứ nhất thì lần sau đừng mong chạm đến thanh niên. Người phụ nữ trừng mắt lên, dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình trợn trừng lên liếc thanh niên, giống như là muốn dùng ánh mắt để giết chết người con trai trẻ tuổi trước mặt. Người con trai trẻ tuổi không thèm để ý đến chút nào, dù sao thì cũng không bị người phụ nữ bắt lấy, cho dù có trừng có liếc thì cũng không liên can. Sau khi thở mạnh vài cái, thanh niên rất nhanh đã khôi phục lại thể lực của mình, cơ thể đứng thẳng lại, nhìn về người phụ nữ hất mặt lên, lớn tiếng nói:”Trong cuộc thi chạy thứ hai trăm ba mươi mốt, bạn học Nguyễn Gia Bảo đã tỏa sáng nhất, trong mưa bom bão đạn đã anh dũng tiến lên phía trước, đối mặt với những thế lực xấu xa bên ngoài, chiến đấu bền bỉ, nên lần nữa ghi công có được thành tích đứng thứ nhất, mà Nguyễn Thuỳ Chi cũng có sự cố gắng, nhưng cuối cùng không có đủ thể lực nên đành phải đứng thứ hai. Hiện tại thì hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt để chúc mừng cho bạn học Nguyễn Gia Bảo… Cảm ơn, cảm ơn” nói xong thì chính mình vỗ tay vài cái, sau đó còn liếc mắt ra hiệu với thiếu nữ đang ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng còn cười cúi chào một cái. Người phụ nữ tức đến kêu to vài tiếng, có thể thấy rằng cô không có cách nào khôi phục lại thể lực của mình. Tiểu tử thối này thể chất càng ngày càng tốt rồi, chính mình có truy đuổi thì cũng càng ngày càng cố hết sức. Vài năm về trước, tiểu tử thối này còn cùng với chính mình đấu trí so dũng khí, hiện tại thì tiểu tử này chỉ cùng chính mình so dũng khí là được, chỉ cần thấy chính mình vừa tức giận thì lập tức một bộ dáng bỏ chạy, còn chạy nhanh hơn cả thỏ. Nghĩ đến đây, người phụ nữ cảm thấy bất lực, đành phải cố gắng tụ tập lại ánh mắt của mình, hy vọng dựa vào ánh mắt thì có thể hù được tiểu tử thối này, nhưng đáng tiếc là, ánh mắt cũng không thể giết được người, tiểu tử này da mặt lại dày như vậy, chỉ sợ là nhìn vào ánh mắt của mình một chút uy hiếp cũng không có, ngược lại còn bị tiểu tử này lén lút chê cười. Thanh niên biểu diễn xong, đầu lắc lư qua lại, ngẩng cao đầu từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, đương nhiên là vẫn phải giữ một khoảng cách an toàn. Lỡ như con mụ điên này đột nhiên lại vùng dậy thì chính mình không chịu đựng nổi mất. Thanh niên cảm thấy chính mình ra oai như vậy cũng đủ rồi, không thể chờ người phụ nữ khôi phục lại thể lực được mà nhân lúc này mình nhanh chóng chạy. Thanh niên tính toán xong thì nhìn về người phụ nữ cười ha ha không ngừng:”Mẹ, mẹ lớn tuổi như vậy rồi, còn khoẻ mạnh như vậy sao. Phải chú ý đến cơ thể nhiều hơn nha, lỡ như một ngày nào đó mỏi eo, mỏi chân hay gì đó, thì con sẽ đau lòng lắm đó. Mẹ ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi, con đi trước”Nói xong thì uốn éo eo, muốn lẻn qua bên thành ghế sô pha để đi. “Phù phù”, “ôi”, hai âm thanh đồng thời vang lên. Sau đó thì nghe tiếng của thanh niên kêu la thảm thiết:”Nguyễn Dao, con mẹ nó dám ngáng chân tao,.. mẹ, mẹ, mẹ là mẹ ruột con nha, mẹ đại nhân đại lượng không trách tội tiểu nhân, tha cho con lần này, vừa rồi chỉ là con đùa với mẹ thôi mà, lần sau xin hứa không dám nữa, con sai rồi, mẹ tha cho con lần này đi…mẹ …..a” Mười hai giờ khuya, tại căn biệt thự của nhà họ Nguyễn. Một cái bóng đen men theo bức tường của vòi nước từ từ bò lên, tư thế thuần thục, động tác như đã quen thuộc, nhìn bộ dạng này cũng luyện tập không ít rồi. “Trời ạ, không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ.”Trong lòng Nguyễn Gia Bảo thầm than, đây đã là cửa số thứ ba rồi. Mà những cửa sổ này cũng bị mẹ đóng lại hết rồi, lần này mẹ thật sự nổi giận lắm rồi.
0 bình luận