Chương 1:

“Dưới đây là tin tức thông báo thứ nhất. Rạng sáng hôm nay vào lúc 3 giờ 40 phút, một chuyến bay đi từ thủ đô Thuỵ Điển đến Hồng Kông đã xảy ra một tai nạn. Toàn bộ cơ trưởng và 113 hành khách trong chuyến bay đều bị mất tích, không ai còn sống sót. Trong chuyến bay, có một nhà sinh vật y học nổi tiếng vừa đạt được giải Nobel y học của quốc gia là ông Nguyễn Thanh Tùng, và vợ chồng Linh Chi cũng không may gặp phải tai nạn. Trước mắt vẫn chưa điều tra ra được nguyên nhân xảy ra sự cố,…” Bên trong căn phòng tối om, chỉ có tivi như không sợ làm phiền người khác mà cứ phát đi phát lại cùng một tin tức. Trước màn hình ti vi, bàn trà phía trên có đủ các tờ báo chí, đều là tin tức máy bay đang gặp tai nạn. Trên chiếc ghế sofa, một cô gái đang cuộn mình nằm trên đó, không lớn tuổi lắm, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi. Một chiếc áo khoác được trải trên ghế sô pha, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, nhưng giữa hai đầu lông màu lại đang nhíu chặt lại, trên gò má chảy đầy nước mắt. Xem ti vi thấy ba và mẹ nhận giải, nở nụ cười vui vẻ mãn nguyện, Nguyễn Thuỳ Chi không thể nào tin tưởng đây là hình ảnh cuối cùng mà chính mình nhìn thấy. Tin tức này đã trôi qua ba ngày rồi, đến bây giờ Nguyễn Thuỳ Chi cũng không tin tưởng đây là sự thật. Khóc mệt rồi lại nằm ngủ, hy vọng sau khi mình tỉnh ngủ thì ba mẹ sẽ xuất hiện trước mặt mình, nói rằng đây chẳng qua là một cơn ác mộng, chẳng qua là mỗi một lần tỉnh lên trên bàn trà có báo chí và ti vi truyền đến âm thanh đều vô tính phá huỷ đi toàn bộ tia hy vọng, một chút mong chờ may mắn còn sót lại của chính mình. Ba và mẹ nổi tiếng trên thế giới là một chuyên gia sinh vật học, bởi vì đã cống hiến cho nhân loại một phương pháp kiểm soát gien, được nhận giải Nobel y học năm nay. Nhưng không có ai biết rằng, thật ra phương pháp kiểm soát gien thật ra người phát hiện ra chính là Nguyễn Thuỳ Chi! Từ nhỏ Nguyễn Thuỳ Chi đã rất là thông minh, nhưng cũng không có đến mức là thần đồng. vào lúc cô bé mới 8 tuổi thì bắt đầu tiếp xúc sinh vật học, sau đó ngay lập tức cô bé đã bộc lộ tài năng đáng kinh ngạc trong lĩnh vực này, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu, chưa đến ba năm sau thì đã đạt đến trình độ của vợ chồng Linh Chi. Ba Thanh Tùng và mẹ Linh Chi vui vẻ không ngừng sau đó có chút suy nghĩ, vốn cứ nghĩ chính mình là thiên tài khó có được rồi, không nghĩ rằng con gái của chính mình lại càng giỏi hơn. Mà năm ấy Nguyễn Thuỳ Chi chỉ mới mười ba tuổi, dưới sự hỗ trợ của ba và mẹ thì cuối cùng Nguyễn Thuỳ Chi cũng đã hoàn thành xong thí nghiệm phương pháp di truyền kiểm soát gien cho nhân loại. Đối với kết quả này, một nhà Nguyễn Thuỳ Chi rất là sung sướng và vui mừng không thôi, nhưng mà xuất phát từ tính bảo vệ của bậc làm cha làm mẹ thì hai vợ chồng Linh Chi quyết định lấy thí nghiệm này đề tên của hai người bọn họ lên. Bởi vì đây là sự phát minh tiên tiến của giới y học, nên hai vợ chồng Linh Chi đã đoạt giải Nobel Y học năm nay, nhưng mà không nghĩ rằng, đây chính là lần cuối cùng của bọn họ. Nguyễn Thuỳ Chi đã hoàn toàn buông bỏ, cô bé biết ba và mẹ không thể trở về được nữa. Không thể dẫn cô bé đi công viên, không thể làm những món ăn mà cô bé thích nữa, cũng không thể giúp đỡ những thí nghiệm mà cô bé phát minh ra, không thể,… Cứ như thế cô bé đã thử tiếp nhận sự thật này, chỉ cần nghĩ đến điều này, nước mắt của Nguyễn Thuỳ Chi đã rơi không ngừng. Mơ mơ màng màng không biết đã bao lâu, cuối cùng trong lòng đau đớn của Nguyễn Thuỳ Chi cũng đã bình ổn lại, cố gắng lấy lại tinh thần đi xuống phòng thí nghiệm dưới mặt đất. Ba và mẹ đã không còn nữa, nhưng mà mình không thể để cho bọn họ ôm lấy tiếc nuối trong người, mình nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của bọn họ mà không sợ sẽ hy sinh mọi thứ. Nguyễn Thuỳ Chi nhìn chằm chằm căn phòng đông lạnh có một vài lọ chất lỏng trong suốt rồi âm thầm đưa ra quyết định của chính mình. “Tiểu quỷ, con đứng lại đó cho mẹ!Dù thế nào thì hôm nay mẹ cũng sẽ cắt dương vật của con!Con làm mẹ tức chết rồi!” Trong phòng, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang cầm trong tay một cây kéo to lớn đang đuổi theo một thanh niên hai mươi tuổi, vừa đuổi theo vừa hô lớn tiếng. Trên người thanh niên chỉ đang mặc mỗi cái quần lót, mấu chốt vẫn là sự phản bội. “Nguyễn Thuỳ Chi, cô không nên quá mức!Cô cứ đuổi theo tôi thì đừng trách tôi đánh trả nha!”Thanh niên bị người phụ nữ rượt từ trên lầu xuống dưới lầu, từ phòng bếp đuổi đến phòng khách, trên đường vừa chạy vừa hô to thành tiếng. Bên ngoài phòng khách, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi ngồi lên ghế sô pha, đưa ánh mắt nhìn vào thanh niên đang chạy ra ngoài, thở dài bất đắc dĩ nhìn cặp đôi dở hơi này. Tuần lễ này đây đã là lần thứ ba hay là lần thứ tư rồi, cũng không còn nhớ rõ nữa, nếu như mà cứ như vậy thì sớm muộn sẽ có một ngày sẽ phá huỷ phòng này mất thôi.
0 bình luận