Chương 4

Phía bên ngoài sơn phong từng hạt mưa lất phất bay, mà bên trong thư phòng Yêu Dạ yên tĩnh viết thư pháp, chỉ có Nam Dạ dưới bàn như một chú mèo nhỏ liếm láp lấy côn thịt của Yêu Dạ. Hợp hoan tông trên không trung, Yêu Dạ một thân huyết bào đứng sừng sững nơi đó như một bức tường không thể cản phá nhìn về phía dưới trăm vạn đại quân. Hắn chắp tay sau lưng, áo báo không gió lay động, đạm mạc nhìn về 4 người đứng đối diện, lạnh lùng hỏi: - Các ngươi đây là ý gì? Trong bốn người phía đối diện, một vị thiếu niên tướng mạo anh tú, thế nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Yêu Dạ lại tràn ngập căm thù, khi nghe đến câu hỏi của hắn liền không nhịn được lớn tiếng quát: - Ma giáo yêu nhân, ngươi huỷ ta tông môn, còn bắt giam mẫu thân của ta còn dám hỏi sao, hôm nay ta nhất quyết phải giết chết ngươi trả thù cho phụ thân và các sư huynh đệ của ta. Nghe thấy lời nói đầy căm phẫn của thanh niên, Yêu Dạ nghi hoặc, suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên nhớ tới điều gì, cười cười đáp: - A, ngươi chính là cái gì Vạn gì gì tông đúng không, haha thật ngại quá tay ta giết người vô số thật sự không nhớ nổi, thứ lỗi thứ lỗi - Ngươi!!! Thấy người thanh niên dường như muốn điên lên, bên cạnh hắn một vị lão giả vội vàng giữ lại, đồng thời đối với Yêu Dạ quát lên: - Ma đầu, hôm nay chúng ta đã mời được Long Tuyết nữ đế trợ trận, chắc chắn sẽ tru diệt được nhà ngươi! x - Long Tuyết sao, haha thú vị thú vị, ta rất lâu chưa đánh qua cái mông của nàng rồi. Mọi ngươi ở đây nghe vậy không khỏi biến sắc, người thanh niên kia càng là hai mắt xích hồng, hướng về phía Yêu Dạ gầm thét: - Ma đầu, không cho phép ngươi vũ nhục sư phụ ta!! Còn nữa mau thả mẫu thân của ta ra!!!! - Ta cũng không có vũ nhục sư phụ ngươi nha~~ A, mẫu thân ngươi, Vạn năm trước đệ nhất bình hoa Liễu Như Nguyệt đúng không, hahahaha...... - Ma đầu ngươi cười cái gì, còn không mau đem mẫu thân trả lại cho ta, nếu không sư phụ ta nhất định sẽ giết chết ngươi!!!! Yêu Dạ quái dị cười, đột nhiên quay đầu nhìn về phía trong đám đệ tử Hợp Hoan Tông đang đối đầu với đại quân phía dưới, hô: - Liễu Nguyệt Như, nhi tử ngươi muốn gặp ngươi kìa. Cùng với lời nói của Yêu Dạ, mọi người ở đây không khỏi tập trung nhìn về phía dưới. Vị nam tử kia khi nhìn đến một bóng hình xinh đẹp từ trong đám người bay về phía Yêu Dạ không khỏi hai mắt kích động, hô lớn: - Mẫu thân, Hàn nhi đến đây cứu người, xin mẫu thân hãy chờ lát để nhi tử giết ma đầu này báo thù cho phụ thân! Thế nhưng tiếp sau đó một màn càng làm 4 người đối diện Yêu Dạ há mồm, hai mắt trừng lớn, về phần vị nam tử kia càng là không thể tin được, miệng phun tiên huyết. Chỉ gặp một vị mỹ phụ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điểu thiết tha, một đôi mắt ngọc càng là như làn thu thuỷ không nhiễm bụi trần. Thế nhưng nàng trực tiếp bổ nhào vào lòng Yêu Dạ, hai mắt tràn đầy thâm tình nhìn lên nam tử trước mặt, cũng không để ý nhi tử không nhi tử, ngữ khí oán trách nói: - Tông chủ, nô gia đã mấy ngày phòng không gối chiếc, ngày nào cũng rửa sạch đợi tông chủ thương yêu nhưng không thấy, chẳng lẽ tông chủ chê nô gia nên không thương yêu người ta nữa nha. Yêu Dạ cười cười, nhìn về phía vị nam tử kia, một tay ôm lấy vòng eo nàng: - Thế nào tiểu mỹ nhân, nhi tử ngươi ở đó ngươi không gặp sao! Đến lúc này, vị mỹ phụ mới để ý đến nhi tử mình, khuôn mặt nàng trắng bệch, cơ thể khẽ run rẩy: - Hàn...hàn nhi.... Vị nam tử khuôn mặt trắng bệch, run rẩy hỏi: - Mẫu....mẫu thân, người....người....người là bị ma đầu ép buộc đúng không!!! - Ta.... Yêu Dạ nghe thế, bàn tay ôm vị mỹ phụ vào sát người, đưa tay câu lên cắm nàng, nhẹ giọng hỏi: - Ta ép ngươi sao
0 bình luận