Chương 1: Ăn trộm thuốc lá

Cha là một bác sĩ thuốc ở một bệnh viện tâm thần, nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc an thần rất kỳ lạ, mặc dù người bệnh có tức giận đến mức nào chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc thì lập tức yên tĩnh lại. Thần kỳ nhất chính là. Bạn tùy ý ra lệnh, người bệnh sẽ chấp hành vô điều kiện. Sau đó tôi biết được khi cha xem phim điện ảnh ‘Đuổi bắt’ của Nhật Bản nên có được linh cảm, sau nhiều năm nghiên cứu chế tạo mới thành công nhưng hiệu quả của thuốc còn mạnh hơn trong phim rất nhiều. Lúc còn nhỏ, tôi đến bệnh viện đã tận mắt nhìn thấy cha sử dụng loại thuốc an thần này. Lúc ấy mấy người bệnh nhân tâm thần đang xúm lại đánh nhau túi bụi, mấy người y tá sợ đến mức không dám tiến vào phòng bệnh. Sau khi cha nhận được tin lập tức uống một viên thuốc màu trắng, bật lửa đốt một điếu thuốc là liền xông vào phòng bệnh. Ban đầu những người bệnh đó còn đang tức giận nhìn nhau nhưng khi ngửi thấy mùi thuốc lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt mê ly. Sau đó cha tôi bắt đầu thong thả ung dung dạy bảo, một cảnh tượng rất thần kỳ, người bệnh làm theo những việc mà cha tôi đã nói, không đánh nhau nữa mà ngược lại cực kỳ hòa hợp làm cho người ta cảm thán xem thế là đủ rồi. Tôi cảm thấy rất hứng thú đối với loại thuốc an thần này, thầm nghĩ: Nếu như loại thuốc này thần kỳ với bệnh nhân tâm thần như vậy thì đối với người bình thường sẽ như thế nào? Nếu giáo viên ngửi được mùi thuốc sẽ ra sao? Liệu có phải sẽ nghe theo lệnh của tôi không những không kiểm tra bài tập mà còn thiên vị tôi trong lớp hay không? Tôi đã từng muốn trộm điếu thuốc lá này đến trường để làm thí nghiệm nhưng đáng tiếc là cha quản lý loại thuốc này rất nghiêm khắc, tôi vẫn không có cơ hội ra tay cho nên đành phải từ bỏ nguyện vọng. Nhưng tôi đã đọc nhật ký của cha biết được đây là một loại thuốc thôi miên. Thuật thôi miên thần kỳ đến mức nào chứ? Tôi thật sự muốn có được, cho dù một điếu thuốc lá cũng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi. Thời gian trôi qua, tôi từ từ lớn lên hơn nữa đã kết hôn sinh con, tôi bận rộn chuyện công việc và gia đình cho nên lòng hiếu kỳ này chậm rãi buông xuống dường như quên mất trên thế giới này còn tồn tại một loại thuốc như vậy. Nhưng mà mỗi lần đến bệnh viện tìm cha, thấy những túi plastic chứa đầy thuốc là thôi miên, lòng hiếu kỳ lúc nhỏ của tôi lại trỗi dậy. Mà lúc này tôi đã là người trưởng thành 27 – 28 tuổi, cha cũng không đề phòng tôi như lúc còn nhỏ thế nên tôi đã thuận lợi trộm được mấy điếu thuốc lá thôi miên. Lần đầu tiên lấy được thuốc lá thôi miên, mục đích rất đơn giản đó là thôi miên vợ. Con người tôi rất đa nghi, muốn dùng thuốc lá thôi miên để kiểm tra xem vợ có trung thành với tôi hay không. Hiệu quả thôi miên rất tốt, vợ và mối tình đầu có câu chuyện cũ làm cho tôi rất khó mở miệng. Thế là tôi to gan thử bảo vợ khẩu giao cho tôi. Vợ luôn thích sự sạch sẽ, chưa bao giờ khẩu giao cho tôi, không ngờ tới người vợ bị thôi miên lại thay đổi thái độ, thật sự ngậm lấy dương vật của tôi. Lần thử nghiệm này chỉ là một khúc dạo đầu, tôi không biết sau khi người bị thôi miên sẽ quay trở lại hiện thực như thế nào. Tôi không nghĩ ra nên gọi điện thoại cho cha, tôi nói dối muốn viết một bộ tiểu thuyết về thôi miên thế mà cha cũng tin, ông nói cho tôi thuốc an thần mà ông ấy chế tạo sẽ tự động hết hiệu lực sau hai tiếng. Nếu muốn giải trừ thôi miên ngay lập tức thì nói câu ‘Trở lại hiện thực’ là được. Tôi làm theo những gì cha nói, người vợ giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ, nói: “Vừa rồi em nằm mơ.”
0 bình luận