Chương 5

Sau cuộc tâm sự với dì Ngọc, tôi lên nhà ngồi mà toàn suy nghĩ xem làm thế nào để thoát qua chướng ngại duy nhất, đó là bà tôi, nghĩ mãi nhưng không làm cách nào được. Nếu có bà ở nhà thì có liều đến mấy, có ham muốn cỡ nào tôi cũng không dám động thủ, vì người già rất hay tỉnh giấc khi đang ngủ. Lúc ăn cơm tôi cũng suy nghĩ, ăn xong ngồi trên ghế ngửa mặt nhìn lên trần nhà mà không tìm được kế sách nào cả. Ngồi nhìn trần nhà chán...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằng coin
0 bình luận