Chương 4

- Cháu cũng không dám uống nhiều nước nữa sợ đêm nay lại buồn đi nữa thì phiền lắm. - Có gì mà phiền đâu, đêm nay lúc nào muốn đi nhà vệ sinh cứ gọi dì Ngọc. - Thật hả dì Ngọc? - Ừ. (dì Ngọc ừ rõ to rồi cười) - Mà cháu đi lên nhà đi, dưới này nóng lắm cháu ngồi đây làm gì. - Cháu ngồi đây tâm sự với dì Ngọc. - Tâm sự mà mồ hôi chảy ròng ròng thế kia à! (dì Ngọc cười nói) - Không sao. - Thế tâm sự gì thì tâm sự đi. Tôi gãi đầu không biết nói gì nên đành liều: - Cháu chẳng biết nói gì nữa, chuyện đêm qua nó cứ lởn vởn trong đầu cháu. - Chuyện đêm qua á? - Dạ vâng, cháu không thể quên được từng khoảnh khắc, lúc ấy cháu đã định ấy nhưng... Tôi đánh liều tấn công xem dì Ngọc ấy thế nào, dì Ngọc ấy nhìn tôi với ánh mắt rất tinh nghịch hỏi: - Nhưng sao? Tôi tấn công mạnh hơn: - Dì Ngọc hỏi thế cháu khó trả lời quá, lúc đó may mà cháu đã kìm lại được Dì Ngọc mỉm cười rồi hỏi: - Thế định ấy là định ấy cái gì mà kìm lại được? Đến lúc này tôi chơi bài ngửa luôn: - Dì Ngọc biết rồi còn hỏi. Lần đầu tiên cháu được nhìn thấy chỗ ấy, người cháu cứ nóng bừng hết cả lên, tim cháu đập thình thịch, không tò mò sao được. - Thế sao không ấy đi mà kìm lại làm gì. Tôi thực sự sốc, không ngờ dì Ngọc lại bạo miệng và câu chuyện lại diễn biến nhanh đến như vậy. Đã thế, tôi làm tới luôn. - Tại lúc đó cháu buồn đái quá (hơi thô các bác nhỉ) mà cháu sợ bà biết thì chết. - Thế đêm qua không làm gì à? Tôi đánh bạo thử trả lời thật xem sao: - Dạ thì có, cháu chỉ ngửi thôi. Tôi cúi mặt xuống không dám nhìn mặt dì Ngọc, bất ngờ dì Ngọc vỗ vào vai tôi một cái rõ đau: - Khiếp bẩn thế! - Bẩn gì đâu dì Ngọc, cháu chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi, hôm qua dì Ngọc tắm bằng xà phòng gì mà thơm vậy? - Thế còn làm gì nữa không hay chỉ ngửi thôi? - Thế dì Ngọc muốn cháu còn làm gì nữa, lúc đó cháu hồi hộp suýt vãi cả đái ra quần. - Thế à? - Lại còn thế à hay dì Ngọc muốn cháu làm gì nữa vậy? Tôi nhìn dì Ngọc với ánh mắt tò mò hỏi dì Ngọc, dì Ngọc không nói gì quay mặt vào bếp lửa rồi cười. - Dì Ngọc cười gì vậy ạ? - Thế nếu không có bà ở nhà đêm hôm qua liệu cháu có dám ấy không? - Ấy gì hả dì Ngọc? - Còn giả vờ nữa. Có lẽ đến đây là xong rồi nhưng tôi thăm dò bồi thêm: - Nếu cháu mà ấy thì dì Ngọc có cho không? - Không biết nữa. - Sao lại không biết, dì Ngọc trả lời đi mà. (Tôi nói giọng như năn nỉ) - Đến lúc đó hãy hay. Thôi lên nhà đi cháu. Tôi chưng hửng, chả biết nói gì nữa đành đi theo dì Ngọc lên nhà vậy. Nhưng trong lòng tôi biết chắc là nếu có cơ hội lần nữa và tôi làm tới thì dì Ngọc chắc sẽ chịu thôi. Nhưng có cho vàng tôi cũng không dám làm liều, nếu có mặt bà ở nhà, vậy tôi phải làm sao đây.
0 bình luận