Chương 1

Hà Nội buổi chiều hôm nay trời không lạnh lắm, ngồi một mình thấy hơi buốn, tự nhiên nhớ lại cái nóng hồi hè vừa rồi mà thấy sợ và đặc biệt là hôm trận trung kết WC giữa TBN vs Hà Lan tôi đã có những giây phút hồi hộp mà suýt vãi đái ra quần. Truyện là như thế này: Cái hôm xem xong trận tứ kết giữa Hà Lan vs Brazil, đang bực mình vì thằng Brazil thua làm tôi cũng đi mất hơn củ thì ông già tôi bảo: - Nghỉ hè rồi, con về quê thăm bà vài ngày đi. - Thôi con không về đâu, ở quê bây giờ đang bị cắt điện, trời thì nóng thế này hơn nữa lại đang WC. (Cũng nói thêm, quê tôi ở Hưng Yên, đợt hè vừa rồi chắc ai cũng biết ở nông thôn bị cắt điện nhiều như thế nào. Mà quê tôi lạ ở xa trung tâm nên tình trạng bị cắt điện thì thôi rồi) Tôi quyết không về quê nhưng ông già cứ ép thế nên sáng hôm sau đành khăn gói lên xe về quê vậy. Đầu tiên thì ở nhà ông bác vì bà nội tôi ở với bác cả trong một thị trấn, chơi được vài ngày thì ông bác bảo tôi về quê thăm bà ngoại ít hôm. Ý tôi là tôi định cắm rễ trong nhà ông bác nốt trận trung kết WC rồi về cũng được, nhưng ông bác giục quá nên tôi đành phóng xe về làng chơi một lúc rồi chiều lại vào để đêm xem trận trung kết (vì từ thị trấn về làng tôi có 13 Km). Vừa về đến cổng ngõ tôi rú ga phi xe vào thì một con chó mực từ góc vườn lao ra nhảy xổ vào xe, cũng may mà tôi nhảy nhanh sang một bên chứ không thì phải đi tiêm vài chục mũi phòng dại mất. Vừa giữ xe vừa gọi bà ra đuổi hộ con chó, bà tôi ra đuổi mãi mới được. Dựng xe vào nhà tôi bảo bà: - Chó gì mà giữ thế bà, sao bà không bán đi lỡ nó cắn người ta lại tốn tiền đền. - Nó mới đẻ nên mới giữ thế chứ bình thường nó cũng hiền. - Mỗi mình bà ở nhà thôi à, thế dì Ngọc với hai em đâu rồi ạ? - Nó ở ngoài ruộng, còn hai đứa con gửi bên bà ngoại rồi, tối mới về, có hôm còn ngủ luôn bên đó. (Chú thích: bà ngoại tôi với dì Ngọc vốn không ưa gì nhau kiểu như mẹ chồng nàng dâu) Tôi lấy quả dưa hấu đưa cho bà để bà thắp hương rồi ngồi nói chuyện thăm hỏi linh tinh. Cũng định ra ngoài chơi cho nó thoáng nhưng Security đang án ngữ trước cửa nên tôi cứ ngồi nhìn ra ngoài mà không biết làm gì. Ăn cơm trưa xong tôi nằm luôn xuống sàn đá ngủ cho mát. Trời thì nóng mà lại không có điện nên trằn trọc mãi hơn 3h buồn ngủ quá tôi thiếp đi lúc nào không hay. Đang ngủ thì nghe tiếng bà tôi gọi dậy ăn cơm, tôi giật mình nhìn đồng hồ đã hơn 6h mẹ nó rồi, tôi bảo: - Thôi chết, sao bà không gọi cháu dậy sớm, chắc cháu không ăn cơm nữa đâu, cháu phải vào trong kia đây. - Gớm, một năm về có một lần đã vội đi, cứ ở lại ăn cơm với bà rồi ngủ lại đây làm gì mà vội. Thế không về dưới nhà thăm chú à. Tôi chả nói được gì ngáp dài một cái rồi bảo: - Bà giữ hộ cháu con chó, cháu ra rửa mặt cho mát, khiếp nóng quá đi mất! Ngồi ăn cơm tôi hỏi bà: - Buổi tối ở quê mình có mất điện không bà? - Cũng mất, nhưng lại có từ 9h tối đến 6h sáng hôm sau để người ta bơm nước.
0 bình luận