Chương 2: Đừng, em sợ

Hạ thân của cô ấy mặc một chiếc quần lót màu trắng trong suốt, ngắn cũn, mơ hồ để lộ ra lớp lông mu không nhiều không ít của Bích Trân, trông cô ấy cực kỳ dễ thương. Lúc này, ngoại trừ chiếc áo lót che một nửa và chiếc quần lót ngắn che đi những bộ phận quan trọng, Bích Trân gần như khỏa thân trước mặt Lê Ngọc Minh. Do ảnh hưởng của rượu, máu nóng sôi trào lên đến cực điểm, cô không thể cưỡng lại bàn tay thần kỳ của Lê Ngọc Minh, vuốt ve cơ thể cô một cách bất thường khiến cô cảm thấy tê dại, cũng thoải mái, khoái cảm khiến cô sướng đến mức không thể đấu tranh hay chống cự. Cô xấu hổ chỉ có thể nhắm chặt mắt lại để Lê Ngọc Minh chạm vào cơ thể mình, tận hưởng cảm giác khoái cảm dâng trào từ sự đụng chạm của anh. Lúc Lê Ngọc Minh cởi váy của Bích Trân ra, anh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm kêu lên “Wow...”, đẹp quá. Anh nhìn thấy làn da của Bích Trân trắng và hơi đỏ, cơ thể cô mềm mại làm sao, dáng người xinh đẹp và đôi chân thon dài khiến toàn bộ cơ thể cô trở nên quyến rũ, càng thêm tính gợi cảm hơn. Lê Ngọc Minh chưa từng thấy phụ nữ khỏa thân, huống chi đây là lần đầu anh nhìn thấy một thân thể trinh nữ xinh đẹp như tượng nữ thần Venus, anh thực sự muốn nuốt chửng cô vào bụng. Lúc này Lê Ngọc Minh xúc động đến mức nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi ngắn và quần dài, chỉ để lại trên mình chiếc quần lót. Sau khi anh cởi quần áo, ôm Bích Trân bước vào phòng, đặt cô lên giường, cả người cũng bổ nhào lên người cô, ôm chặt, hôn lấy hôn để. Hai làn da gần như trần trụi chạm vào nhau, cảm giác thoải mái như bị điện giật, men rượu đốt cháy máu nóng trong cơ thể hai người, cũng đốt lên dục vọng cháy bỏng của họ. Lê Ngọc Minh hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Bích Trân, cô cũng tự động mở miệng, hôn lại anh một cách say đắm. Lê Ngọc Minh chậm rãi đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, Bích Trân cũng không chịu thua kém, đưa đầu lưỡi ra liếm lưỡi anh vào. Hai người cứ hôn mãi, phấn khích đến mức anh đặt tay lên tấm lưng hồng hào của Bích Trân, tháo móc áo ngực ra. Lúc này, khuôn mặt của Bích Trân đỏ lên vì xấu hổ, cô dè dặt nói: “Ahhh... Ngọc Minh... không được... anh... không thể... như thế này... anh... không thể... như thế này... Đợi cho đến khi chúng ta... kết hôn... được không? Bây giờ... đừng... như vậy... Ahh...” Mặc dù Bích Trân kêu “không thể”, “đừng” và “không muốn”, nhưng cô lại hơi vùng vẫy, nâng cơ thể xinh đẹp của mình lên, giúp Lê Ngọc Minh dễ dàng tháo chiếc móc sắt nhỏ ở phía sau. Lê Ngọc Minh bây giờ đã bị dục vọng đốt cháy não, làm gì còn quan tâm có thể làm hay không, anh chỉ biết làm sao để phát tiết dục vọng trong lòng. Anh cởi áo ngực của Bích Trân, hai cái vú trắng như tuyết nhảy ra, hai viên ngọc no đủ, trên đó có hai núm vú giống như hạt đậu đỏ. Bộ ngực không chỉ đầy đặn, săn chắc mà còn tròn trịa thực sự rất đáng yêu, cực kỳ xinh đẹp. Khi Lê Ngọc Minh nhìn thấy cặp vú này, mắt anh đỏ ngầu, anh nằm trên ngực Bích Trân, dùng miệng hôn cặp ngực mãnh liệt, đầu lưỡi liếm và mút núm vú. Bích Trân bị Lê Ngọc Minh cởi áo lót, cặp vú của cô hoàn toàn trần trụi trước mắt Lê Ngọc Minh, bộ ngực quý giá chưa từng bị đàn ông nhìn thấy giờ đây trần trụi như vậy, hoàn toàn để Lê Ngọc Minh ngắm nhìn, khiến cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, mắt nhắm chặt. Vốn dĩ cô muốn đẩy Lê Ngọc Minh ra, nhưng lúc này Lê Ngọc Minh hôn mút bộ ngực hồng hào của cô, đầu lưỡi liếm hôn núm vú, khoái cảm khi được liếm, hôn đó khiến cô thích thú. Toàn thân tê dại, cô bắt đầu run lên, cảm giác này mang lại cho cô sự ngọt ngào sảng khoái, toàn thân nhẹ nhàng như linh hồn đã bay đi. Cô không đành lòng đẩy Lê Ngọc Minh ra, hy vọng anh tiếp tục hôn, cho cô khoái cảm hơn, nhưng trong nội tâm lại sợ Lê Ngọc Minh làm loạn, vừa sợ vừa mê, tiến thoái lưỡng nan. Lê Ngọc Minh hiện tại đã bị kích thích đến cực điểm, hôn từ cặp vú hồng hào chậm rãi lên đến cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Bích Trân, sau đó lại từ từ hôn ngược lại, lên xuống vài lần, mút mạnh môi. Miệng Lê Ngọc Minh đang bận hôn, tay phải lại không ngừng đưa vào trong quần lót của Bích Trân vuốt ve, chạm vào lớp lông mu mềm mại thưa thớt, xoa xoa cái lỗ nhỏ giữa hai chân của Bích Trân, đồng thời xoa ngón tay lên hột le. Bích Trân kinh hoảng vội ngăn anh, nhưng dường như đã quá muộn, Lê Ngọc Minh đã chạm vào vùng kín của cô. Mặt cô đỏ bừng, xấu hổ nhắm chặt mắt lại. Lê Ngọc Minh vuốt ve, hôn khắp cơ thể cô. Lúc này, Bích Trân đã bị Lê Ngọc Minh trêu chọc đến mức run rẩy không ngừng, toàn thân vặn vẹo, mặt đỏ bừng, đầy vẻ si mê, dục vọng cuồng nộ thiêu đốt cả người nóng bừng, cái miệng nhỏ không khỏi ậm ừ: “A... ưm... hừ... Ngọc Minh... đừng... anh đừng làm vậy... ưmmm... chúng ta vẫn chưa kết hôn... anh không thể... làm vậy với em... không được đâu... ahhh... này... anh làm vậy... em... em... khó chịu quá... haizz... em... ngứa quá... ôiii... em... không chịu nổi... em... ngứa chết... ahhh... hức... Ngọc Minh... làm ơn... đừng làm thế... em... rất sợ... Ngọc Minh... em sợ...”
0 bình luận