Chương 8

Nhưng sau khi nghe lời nói của Nguyễn Minh Khôi, Phạm Ái Linh vẫn không có phản ứng gì, ngược lại cô bé quay đầu lại nhìn mẹ của mình đang ngồi trên giường, trong mắt đang ươn ướt. Trong khoảng thời gian này, Phạm Ái Linh đã mấy lần ươn ướt mắt rồi. “Em yên tâm, chỉ cần anh còn ở đây, vụ án này nhất định sẽ tra ra được, anh nhất định sẽ tìm ra tên cặn bã đã làm tổn thương đến em, để cho tên đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật…”Nói đến vụ án này, Nguyễn Minh Khôi có chút tội lỗi, toàn bộ tổ chuyên án đang cố gắng nhưng mà đến tận bây giờ vẫn chậm chạp chưa có đầu mối nào, dù sao việc điều tra cũng không có dễ dàng như trong tưởng tượng được. Đã đầu tư nhiều về người và tài của, kết quả đều như đá chìm xuống dưới đáy biển, nếu nói đến khi nào phá được án thì Nguyễn Minh Khôi cũng không chắc, vì vậy anh cũng không thể nào hứa hẹn với Phạm Ái Linh trước điều gì. “Nhà của anh, sau này cũng sẽ là nhà của em, đến lúc đó anh sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em, bảo vệ hai mẹ con em. Anh là cảnh sát, anh có vũ khí, nếu như mà tên đó còn dám bén mảng tới đây, anh liền đánh gục tên đó, ngay cả thẩm phán cũng không cần…”Nguyễn Minh Khôi vừa nói, vừa lấy súng lục của chính mình ra, nhưng mà cho dù Nguyễn Minh Khôi nói như thế nào đi nữa thì Phạm Ái Linh cũng không có nói chuyển, bất vi sở động như vậy. Lúc này Nguyễn Minh Khôi có vẻ thực sự bối rối rồi, không biết phải làm sao bây giờ, nếu như muốn để cho cô bé khôi phục lại trạng thái bình thường thì nhắc đến mẹ cô bé cũng không đủ đô cho lắm, hình như còn cần một liều thuốc mạnh nhất để có thể gỡ bỏ đi khúc mắc trong lòng của cô bé mới được. Thật ra Nguyễn Minh Khôi đã có một biện pháp để giải quyết rồi, nhưng mà vẫn đang rối rắm không biết có nên nói ra hay không, nếu như không nói thì là điều tốt nhất. Nhìn vào tình hình hiện tại, Nguyễn Minh Khôi có chút luống cuống. “Đợi bảy năm về sau, cũng chính là lúc em tròn hai mươi tuổi, anh sẽ kết hôn với em, đến lúc đó anh và em cùng đi đăng ký giấy kết hôn…”Nguyễn Minh Khôi hít một hơi thật sâu, sau đó cầm lấy một miếng gà chiên khác đưa tới, rồi nói với Phạm Ái Linh như vậy. Lời nói của Nguyễn Minh Khôi làm cho Phạm Ái Linh bị kích thích, đang cúi đầu thì lúc này đột nhiên cô bé ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Minh Khôi. Nhìn thấy phản ứng này của Phạm Ái Linh, Nguyễn Minh Khôi biết chính mình đã nói đúng chỗ rồi, để cho Phạm Ái Linh biết trên thế giới này còn có người không có e ngại cô bé, không có cười nhạo cô bé, còn có người đồng ý cưới cô bé, đây chính là cho cô bé một niềm hy vọng mới. “Thật…thật?”Đã rất lâu rồi Phạm Ái Linh không nói chuyện cuối cùng lúc này cũng mở miệng nói rồi, tuy rằng âm thanh có chút khàn khàn nhưng mà vẫn dễ nghe như vậy. Tin chắc là trước kia, Phạm Ái Linh là một cô bé rất là hoạt bát và sáng sủa. “Ưm…”Nguyễn Minh Khôi gật đầu, ánh mắt nhìn vào cô bé và vẻ mặt thì rất là nghiêm túc thành khẩn. Khi thấy Nguyễn Minh Khôi gật đầu, Phạm Ái Linh đoạt lấy miếng gà chiên trong tay của Nguyễn Minh Khôi, sau đó bắt đầu ăn như sài lang hổ yến, trong ánh mắt ươn ướn đã bắt đầu chảy xuống từng giọt nước mắt, trong đôi mắt tĩnh mịch đến chết lặng kia cuối cùng cũng đã có chút tia sáng. Nhìn thấy bộ dạng của Phạm Ái Linh, trong lòng của Nguyễn Minh Khôi không khỏi thở phào một hơi, về sau sẽ từ từ làm cho cô bé khôi phục lại nha. Nhưng mà…..ai, chuyện này hình như chưa có nói cùng với Trần Phương Thảo nha, nếu như để cho Trần Phương Thảo biết, cô ấy có ý nghĩ gì khác không?Sớm biết vậy thì lúc này nói chuyện này cho Trần Phương Thảo biết cho rồi, đồng thời hỏi ý kiến của cô ấy luôn. Nhưng mà bây giờ có nói gì cũng đã chậm rồi, Nguyễn Minh Khôi đã nói với Phạm Ái Linh rồi, lời đã nói ra không thể thu hồi lại được nữa rồi. Sở dĩ Nguyễn Minh Khôi nói như vậy, không phải thật lòng muốn cưới Phạm Ái Linh, Nguyễn Minh Khôi không có xấu xa như vậy đâu. Nguyễn Minh Khôi nói như vậy chỉ để cho Phạm Ái Linh từ bỏ đi suy nghĩ tự tử đi, để sau này có thể từ từ hồi phục lại có thể trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường. Hiện tại tâm lý của cô bé là đang cho rằng chính mình không sạch sẽ không còn trong trắng rồi, sau này khó có thể lấy chồng vân vân. Tuổi còn quá nhỏ, suy nghĩ còn rất phong kiến, Nguyễn Minh Khôi đồng ý cưới cô bé để cho cô bé biết rằng, sau này cô bé vẫn có thể cưới chồng, xoá bỏ đi chướng ngại trong tâm lý của cô bé đi.
0 bình luận