Chương 7

Lúc ấy nhìn thấy mẹ của Phạm Ái Linh ăn mặc thật mộc mạc, không có trang điểm, thậm chí mái tóc cũng không được gọn gàng cho nên là không thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng mà chỉ sợ khi sửa soạn cho cô ấy, tao nhã cô ấy vẫn còn, nếu một đêm đó mà cô ấy bộ dạng hiện tại như thế này thì chắc chắn là chạy không thoát khỏi tay tên phạm tội hiếp dâm kia nha. Nhưng mà lúc này trên đầu của cô ấy còn đang mang băng vải dính ở trên đầu, đôi mắt không có một chút sắc thái tinh thần nào. Lúc này thần thái của hai mẹ con là tương tự như vậy, nhưng mà ánh mắt của Phạm Ái Linh trừ bỏ nhìn ngón tay của chính mình mà ngẩn người thì cũng chính là nhìn về phía mẹ của cô bé. “Muốn ăn cái gì nha, cũng không biết rốt cuộc em thích ăn cái gì, vậy nên mỗi ngày đều mua đồ ăn khác cho em…”Nguyễn Minh Khôi ngồi ở bên cạnh giường bệnh, mở ra hộp đồ ăn nói. Bởi vì cô bé không có cảm giác thèm ăn, đối với đồ ăn nào cũng không có thích vì vậy Nguyễn Minh Khôi cũng không biết cô bé yêu thích món ăn nào để mà mua cho đúng. Nguyễn Minh Khôi lấy ra một miếng gà chiên, đưa đến bên miệng của cô bé, ngay lúc Nguyễn Minh Khôi cầm lấy miếng gà KFC để ngay chỗ môi không có chút huyết sắc nào mà ở đó cọ xát vài cái, cuối cùng thì cô bé cũng há miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, nhẹ nhàng nhai nuốt. Không thể không nói, Phạm Ái Linh là một bé gái rất là xinh đẹp, nếu không thì cũng không có khả năng bị tên tội phạm hiếp dâm kia nhìn chằm chằm. Phạm Ái Linh cẩn thận nhai nuốt, giống như những món KFC căn bản không có hương vị gì vậy, cô bé cứ như vậy cúi đầu xuống, Nguyễn Minh Khôi đút cho cô bé một miếng thì cô bé ăn một miếng. Ngoài Nguyễn Minh Khôi ra thì những người khác hoàn toàn không thể giao tiếp cùng với cô bé. Mà mẹ của Phạm Ái Linh là Hoàng Bảo Châu, lúc này đang tự tay chính mình cầm gà chiên lên ăn, nhưng mà không phải là ăn như lang như hổ, mặc dù đầu óc bị tổn thương có chút ngu ngốc nhưng mà tư thế ăn vẫn rất tao nhã, có thể biết được Hoàng Bảo Châu là một người mẹ vĩ đại, cũng là một người phụ nữ dịu dàng tràn đầy nữ tính. Nhưng mà đáng tiếc thật, đôi khi ông trời quá bất công, gia đình đã nghèo khổ như vậy mà còn gặp biến cố. Phạm Ái Linh và Nguyễn Minh Khôi được xem là đồng bệnh tương liên, gia đình bị khiếm khuyết không được trọn vẹn, Nguyễn Minh Khôi đã trải qua cảm giác đó rồi. “Ngày mai anh đến đón em xuất viện, em cùng với anh đến nhà anh mà sống chung với nhau để hoà nhập với cuộc sống, về sau thì anh sẽ chăm sóc cho em, nuôi nấng em…”Ngồi với Phạm Ái Linh hết nửa ngày, cuối cùng sau khi cô bé ăn đến cánh gà thì Nguyễn Minh Khôi không khỏi nói với cô bé. Nhưng sau khi nghe Nguyễn Minh Khôi nói xong, ánh mắt của Phạm Ái Linh loé lên một tia sáng, sau đó lại một lần nữa vụt tắt. Nguyễn Minh Khôi đương nhiên là biết nguyên nhân, dù sao thì Nguyễn Minh Khôi cũng là một nhà tâm lý học, nếu như ngay cả tâm tư của cô bé nhỏ mà không đoán ra thì chắc anh không xứng với chức vị của mình rồi. Chính là nghe Nguyễn Minh Khôi nói xong, cô bé hơi lắc đầu, bả vai lắc lư mái tóc đen dài phủ qua vai của cô bé nhẹ nhàng vung vẩy vài cái, khuôn mặt trắng bệch cùng với làn môi không còn huyết sắc đang có một chút khổ sở, làm cho người ta nhìn thấy không khỏi thương tiếc đau lòng thay cho cô bé. Phạm Ái Linh từ chối Nguyễn Minh Khôi cũng đã đoán được nguyên do bên trong rồi, sở dĩ cô bé không đồng ý, không phải là vì chán ghét Nguyễn Minh Khôi mà là… Cô bé đã sớm tuyệt vọng với thế giới này rồi, một lòng chỉ muốn chết mà thôi. Hơn nữa Nguyễn Minh Khôi có trò chuyện với cô bé đôi ba câu thì cũng biết được rằng, cô bé đang rối rắm sự trong sạch của chính mình về sau này. Đúng thế… Vì chuyện này mà làm cho cô bé từ nay về sau không thể ngẩng đầu lên đối mặt với cái xã hội này được. Một cô gái bị hiếp dâm, nếu như để cho tất cả mọi người biết được, sau này tìm bạn trai sẽ là một vấn đề lớn. Đây chính là suy nghĩ của một cô gái nhỏ, hơn nữa cô bé Phạm Ái Linh là một cô gái ngoan ngoãn, rất coi trọng sự trong sạch của chính mình. “Mặc kệ nói như thế nào đi nữa, vì mẹ em, em cũng phải nỗ lực sống sót, nếu như em không sống, mẹ của em ai là người chăm sóc?Mẹ em đã cực khổ nuôi em lớn khôn đến nhường này, em còn chưa có báo hiếu cho cô ấy…”Nguyễn Minh Khôi không khỏi tận tình khuyên nhủ.
0 bình luận
aaa