Chương 5

“Cũng tốt…”Nguyễn Minh Khôi há miệng, lại không biết phải mở miệng nói như thế nào, sợ hãi chính mình vừa nói ra thì ở đầu bên kia Trần Phương Thảo sẽ kết thúc video call, sau đó thì đưa ra lời chia tay. “Có phải anh có lời gì muốn nói với em không?Đoạn thời gian gần đây, em đều cảm giác được anh có lời gì muốn nói nhưng mà lại thôi. Muốn nói gì thì nói đi…”Nguyễn Minh Khôi cùng với Trần Phương Thảo là một đôi yêu nhau, lời nói của Trần Phương Thảo còn có muốn nhiều hơn Nguyễn Minh Khôi hơn nhiều, về việc làm người, nhìn mặt người đoán ý người thì Trần Phương Thảo còn thành thạo hơn so với Nguyễn Minh Khôi rất nhiều, đừng nhìn Nguyễn Minh Khôi lớn hơn Trần Phương Thảo ba tuổi mà nhầm lẫn. “Hô…”Nghe được lời nói của Trần Phương Thảo, Nguyễn Minh Khôi không khỏi thở dài một hơi, hay là hỏi ý kiến của Trần Phương Thảo trước, nếu như Trần Phương Thảo không đồng ý thì chính mình sẽ nghĩ một biện pháp khác, đến lúc đó thì chình mình sẽ tự nói ra nha. “Anh có phải hay không muốn thu lưu mẹ con Phạm Ái Linh?”Không đợi cho Nguyễn Minh Khôi sắp xếp lại ngôn ngữ để mà mở miệng ra nói, ở bên kia Trần Phương Thảo đã đột nhiên há miệng ra nói, lập tức làm cho Nguyễn Minh Khôi ngây ngẩn cả người, miệng chữ O mắt chữ A, nửa ngày không nói ra thành lời. “Hoá ra là em đã đoán đúng…”Nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Minh Khôi, khuôn mặt của Trần Phương Thảo nở ra một nụ cười xinh đẹp. ”Em…em làm sao mà đoán được…”Nguyễn Minh Khôi phản ứng lại nói lắp ba lắp bắp, còn lo sợ cẩn thận, lỡ như Trần Phương Thảo có phản ứng quá kích động thì anh sẽ nhanh chóng sửa sai. “Hai chúng ta đã quen biết nhau hai năm rồi, còn anh đây thật sự là cũng quá thẳng thắn, cũng quá trực tiếp, có việc gì đó thì bộc lộ hết trên mặt của anh rồi. Thật sự em cũng không hiểu anh làm sao mà có thể ở trong nhân viên công vụ lặn lội trong đội ngũ…”Kết quả là ở bên kia Trần Phương Thảo nghe lời nói của Nguyễn Minh Khôi thì không khỏi trợn trắng mắt. “Anh thật ra cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng…Anh cũng hiểu là, làm cái gì thì cũng cần có sự đồng ý của em đã, cho dù em có quyết định như thế nào, Nguyễn Minh Khôi anh cũng sẽ nghe theo lời em…”Nguyễn Minh Khôi hít sâu một hơi, nếu lời đã nói ra thì không cần phải ẩn giấu nữa rồi. “Anh đây là đang đá chuyện này qua cho em sao, nếu như em từ chối, em là người xấu có đúng không?”Trần Phương Thảo nghe lời nói của Nguyễn Minh Khôi, không khỏi nói ra, Nguyễn Minh Khôi nở một nụ cười không nói gì. “Kỳ thật em cũng đã sớm biết được anh có ý nghĩ này rồi, nói qua một vài câu thì em có thể hiểu, những ngày qua em cũng đã suy nghĩ một chút rồi. Tạm thời chúng ta có thể thu lưu mẹ con của cô bé, nhưng mà anh phải biết là đợi đến khi chúng ta kết hôn, thì sẽ có một chút không tiện cho lắm, cho nên là đợi cho mẹ của cô bé hồi phục lại chúng ta sẽ tính toán chuyện khác. Mặc khác không phải là em quan trọng tiền bạc đâu mà chủ yếu là về sau khả năng chi tiêu sẽ khá lớn, anh thử nói với bộ phận dân chính xem thử là có sắp xếp được gì cho hai mẹ con của Phạm Ái Linh không. Nói tóm lại, em đồng ý là tạm thời thu lưu hai mẹ con Phạm Ái Linh, nhưng mà chúng ta cũng phải để lại cho mình một đường lưu, lỡ như sinh ra phiền toái không cần thiết…”Trần Phương Thảo ở bên màn hình dùng bàn tay chống cằm, một bên vừa suy nghĩ vừa nói. “Không có vấn đề, đợi cho mẹ của Phạm Ái Linh bình phục lại, đợi cho Phạm Ái Linh bình tĩnh lại thì chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”Thế nhưng nghe Trần Phương Thảo đồng ý, Nguyễn Minh Khôi nhanh chóng đồng ý và đồng thời trong lòng gánh nặng bên trong cũng được tiêu tan. “Nếu như nói mẹ con Phạm Ái Linh cùng chúng ta ở chung cũng vô cùng tốt, chúng ta lại không có gánh nặng gì cả, có thể cho hai mẹ con cô bé ở chung, ở chung lâu dài với nhau cũng không phải là không thể được, nói tóm lại, trước tiên vẫn là tạm thời thu lưu trước rồi sau đó xem sao…”Trần Phương Thảo ở bên màn hình phòng má nói, tuy rằng Trần Phương Thảo đã ba mươi tuổi rồi nhưng mà vẫn còn một chút nghịch ngợm đáng yêu, ai cũng không được một người phụ nữ xinh đẹp lại thành thục như vậy lại có một mặt như trẻ con như vậy hơn nữa cô ấy còn đang học thạc sĩ y học nữa chứ. “Vậy lỡ như cha mẹ của em biết thì nói…”Lúc này Nguyễn Minh Khôi không khỏi nghĩ đến cha mẹ của Trần Phương Thảo, cho nên cẩn thận hỏi.
0 bình luận
aaa