Chương 2: Huy Vũ nhăm nhe mẹ tôi

Huy Vũ sốt ruột xua tay và nói. Trong lúc chúng tôi nói chuyện, chiếc xe nhanh chóng lái vào nơi tôi ở, một con phố rất cũ, tôi tạm biệt bác Tuấn và đưa Huy Vũ lên lầu, hành lang rất tối, nơi tôi ở vẫn là tòa nhà của những năm bảy mươi, có hai phòng ngủ và một phòng khách, vì cũ nên giá thuê vẫn rẻ, cầu thang ở đây vẫn làm bằng gỗ. Khi mọi người đi bộ trên đó, nó sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt, ánh đèn mờ ảo, do ánh sáng không đủ, nên ở đây vẫn có cảm giác u ám dù là giữa ban ngày. “Nhà mày sống ở đây sao?” Huy Vũ tò mò hỏi, tôi không biểu cảm ừ một tiếng, Huy Vũ lập tức không nói nữa, tôi đưa Huy Vũ về nhà, vừa vào cửa, mẹ tôi đã từ trong phòng đi ra: “Hoàng Nam, sao hôm nay sao về sớm vậy...” Mẹ tôi vừa nhìn thấy Huy Vũ, liền khẽ kêu lên một tiếng, Huy Vũ nhìn thấy mẹ tôi cũng sửng sốt mất một lúc. Hôm nay, mẹ tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc váy công sở cao đến đầu gối màu đen, tất chân màu da và một đôi giày cao gót màu đen, tôi phát hiện chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người mẹ tôi trông thật nhỏ bé, bởi vì mẹ tôi có một đôi vú to trên bộ ngực dựng đứng, gần như làm căng chiếc áo sơ mi của bà, tôi thì bình thường nhưng Huy Vũ gần như nhìn đến choáng váng, tôi lay Huy Vũ vài lần: “Mày nhìn cái gì đó, đây là mẹ tao...” Cùng lúc đó, tôi quay sang nói với mẹ: “Mẹ ơi, đây là bạn cùng lớp con Huy Vũ …” Lúc này, Huy Vũ mới hoàn hồn, lắp bắp nói: “Cháu chào cô… Mai… à không… không… chào cháu cô…” Mẹ tôi cũng cúi đầu chào hỏi: “Chào Huy Vũ, cháu có thể gọi cô là cô Mai...” Lúc này, bầu không khí không biết vì sao trở nên khó xử: “A, cái này... Huy Vũ, mời ngồi... để cô đi rót cốc nước cho cháu...” Mẹ tôi vội mời Huy Vũ vào nhà. Lúc này, Huy Vũ nói: “Không cần phiền phức vậy đâu cô Mai, Hoàng Nam bảo cháu qua đây để dạy kèm cho cháu...” Tôi cũng đáp: “Đúng vậy, mẹ à, Huy Vũ không có căn bản, con dẫn nó đến đây để dạy kèm cho nó một lát…” Lúc này, mẹ tôi cũng cười: “Thế thì tốt... Hoàng Nam, con phải tận tâm dạy dỗ người ta nhé...” “Con biết mà mẹ…” Lúc này tôi mới đưa Huy Vũ trở về phòng. Quả nhiên, căn bản của Huy Vũ rất kém, khi tôi phụ đạo cho nó, tôi cảm giác vô cùng bất lực, cuối cùng đành phải lấy sách giáo khoa tiểu học ra, bắt đầu dạy từ căn bản. Hơn một tiếng sau, mẹ tôi gõ cửa nói: “Huy Vũ, cháu ăn ở đây luôn nhé... cô đã nấu cơm cho con rồi...” Huy Vũ không khách sao nói: “Vâng ạ, cảm ơn cô Mai...” Chúng tôi thu dọn sách vở đến bên bàn ăn, vừa nhìn đã thấy có cá có thịt, đều là những món tôi thích nhất, bình thường mẹ tôi nỡ mua, tôi nghi ngờ hỏi mẹ: “ Hôm nay là ngày gì vậy mẹ… sao mẹ làm nhiều món ngon như vậy...” Mẹ tôi vừa cười vừa bưng thức ăn lên và trả lời: “Hôm nay chẳng phải bạn con tới chơi sao… mẹ cũng nên làm vài món ngon chứ...” Huy Vũ bưng bát ngồi xuống, “vô liêm sỉ” nói: “Vậy thì ngày nào cháu cũng tới ăn món của cô Mai làm...” Lúc này, mẹ tôi gắp một miếng thịt gà vào bát của Huy Vũ, cười nói: “Được, hoan nghênh Huy Vũ ngày nào cũng đến, cô Mai sẽ làm toàn món ngon cho cháu…” Bữa ăn này rất vui vẻ, mẹ tôi không ngừng gắp thêm đồ ăn cho Huy Vũ, bát của Huy Vũ đầy ắp, Huy Vũ vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa với mẹ tôi, còn khen mẹ tôi có dáng người đẹp và khéo tay, thậm chí còn làm mẹ tôi cười khúc khích. Tôi phát hiện ra rằng kể từ khi mẹ tôi ly hôn với bố tôi, bà rất ít khi cười vui vẻ như vậy. Còn tôi chỉ im lặng ăn bên cạnh, họ nói gì tôi cũng không thể chen miệng vào. Nhưng nhìn thấy sự thân thiết giữa mẹ và Huy Vũ, lòng tôi đầy chua xót. Cuối cùng cũng xong bữa, Huy Vũ tình nguyện giúp mẹ tôi rửa bát, nhìn dáng vẻ vụng tay vụng chân của Huy Vũ là biết nó chưa bao giờ rửa bát, mẹ tôi nhìn Huy Vũ như vậy không nhịn được cười, bà bắt đầu dạy Huy Vũ rửa một hai lần. Cuối cùng nó cũng làm ổn hơn, tôi thấy mẹ tôi đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán Huy Vũ, nhìn thấy hai người họ vừa nói vừa cười, tôi bắt đầu có chút ghen tị với Huy Vũ. Ăn xong, mẹ tôi vừa mặc áo khoác vừa nói: “Hoàng Nam... Huy Vũ... Mẹ ra ngoài mua chút đồ, hai đứa ở nhà học hành chăm chỉ... biết chưa?” Lúc này, Huy Vũ vội vàng tranh nói: “Cô Mai, để cháu đi với cô nhé, cháu có xe, đi mua đồ cũng tiện hơn...” Mẹ tôi lấy làm lạ hỏi: “Vậy cháu không cần học à?” “Buổi học hôm nay đã kết thúc rồi... phải không...” Huy Vũ nháy mắt với tôi, tôi đành phải gật đầu. Mẹ tôi suy nghĩ một lát: “Được rồi, mẹ Huy Vũ ra ngoài mua chút đồ, Hoàng Nam, con ở nhà làm bài cho tốt nhé...”
0 bình luận