Chương 1: Huy Vũ
Mẹ tôi tên là Phương Mai, năm nay ba mươi lăm tuổi, bà là một người phụ nữ mệnh khổ, ba năm trước bà đã ly hôn với bố tôi, tuy bố tôi chỉ là một nhân viên nhỏ nhưng ông rất phong lưu, nuôi bồ bịch bên ngoài, thỉnh thoảng còn đưa người phụ nữ đó về nhà. Mẹ và bố cũng vì chuyện này mà cãi vã nhiều lần, cuối cùng không chịu được áp lực gia đình nên ly hôn. Sau khi ly hôn, mẹ tôi không đưa ra yêu cầu gì cả, điều kiện duy nhất chính là tôi, bà lấy việc đem tôi đi làm điều kiện, một đồng tiền cũng không cần, tôi không nỡ rời xa bố, nhưng càng không thể rời xa mẹ.
Cứ như vậy, mẹ đưa tôi rời khỏi ngôi nhà mà chúng tôi đã sống hơn mười năm, đến một căn nhà thuê cũ nát, mẹ tôi dậy sớm và làm lụng vất vả mỗi ngày để kiếm tiền, nhưng bà chưa từng nói cho tôi biết công việc bà đang làm, đã mấy năm rồi mẹ tôi chưa mua quần áo mới, bình thường mua thức ăn cũng chọn mua loại rẻ nhất, số tiền hàng tháng căn bản không đủ tiêu, nợ tiền thuê nhà cũng là chuyện thường tình.
Tôi tên là Hoàng Nam, năm nay mười sáu tuổi, đang là học sinh cấp 2 của một trường trọng điểm, tôi luôn chăm chỉ học tập, thành tích cũng rất tốt, luôn được xếp trong nhóm top 10 của cả lớp. Học phí của trường cấp 2 trọng điểm mà tôi theo học không hề thấp, mỗi lần đến kỳ đóng học phí mẹ tôi luôn sầu não, nhưng cuối cùng bà vẫn đưa tiền cho tôi. Mỗi khi nhận tiền, đôi khi tôi nhìn thấy lỗ kim trên cánh tay mẹ, tôi đau lòng đến rơi nước mắt, nhưng mẹ tôi lại rất lạc quan và bảo tôi phải cố gắng học tập để không phụ lòng mong đợi của bà.
Mẹ tôi rất đẹp, cao 1m65, da trắng nõn nà, khuôn mặt tròn trịa, tóc dài vấn khăn, dù bà làm việc rất vất vả nhưng dấu vết của năm tháng không để lại nhiều trên cơ thể, mẹ tôi vẫn thật trẻ trung và xinh đẹp. Bà có một cặp vú khủng, khoảng 37F, quần áo mặc lên người mẹ tôi đều trông rất chật, bộ ngực lớn của bà dựng đứng cao ngất, mỗi khi tôi đi dạo với mẹ trên phố, người đàn ông nào cũng phải quay đầu liếc nhìn mẹ tôi.
Học kỳ mới bắt đầu, tôi có thêm một người bạn cùng bàn mới, một nam sinh đẹp trai tuấn tú tên là Huy Vũ, nó thường xuyên ngủ nướng trong lớp, không làm bài tập, học lực cũng kém, nhưng gia đình nó rất giàu có, tôi nghe nói bố nó là chủ tịch của một công ty lớn ở một thành phố phía nam, không cần phải nói, trên người nó lúc nào cũng phủ đầy hàng hiệu, hơn nữa nó còn có một chiếc xe thể thao của riêng mình, một con Lamborghini trị giá vài triệu, nhưng tôi còn chưa nhìn thấy bao giờ, vì nó thường được tài xế đưa đón đi học.
Tôi đã nghĩ rằng một người đàn ông giàu có như nó chắc hẳn rất kiêu căng và coi thường người nghèo, nhưng trong lời nói của nó lại không hề có khí thế hống hách của một đứa con nhà giàu, tôi và nó rất hợp nhau, chỉ cần đi với nó, nó sẽ bao hết tiền ăn uống cho tôi, hơn nữa, nó còn thuê tôi làm bài tập giúp nó với giá năm mươi nghìn mỗi ngày và một trăm nghìn mỗi lần làm bài kiểm tra. Nhờ vậy, nó và tôi đã trở thành bạn tốt cực kỳ thân thiết.
Hôm đó sau khi tan học, Huy Vũ kéo tôi lên xe của gia đình nó, tài xế là một ông bác khoảng năm mươi tuổi, Huy Vũ gọi ông ấy là bác Tuấn, tôi ngượng ngùng nói: “Bác Tuấn, phải làm phiền bác rồi...”
Mặc dù ngồi trên chiếc xe này rất thoải mái nhưng lúc nào cũng phải làm phiền bác Tuấn thì rất xấu hổ.
Bác Tuấn cười ha ha nói: “Không sao, dù sao cũng tiện đường, hơn nữa cháu cũng là bạn bè của thiếu gia, chuyện nhỏ như vậy không cần phải suy nghĩ.”
“Cám ơn bác Tuấn...”
Huy Vũ ngồi xuống, lấy ra một chai coca từ trong tủ lạnh trong xe đưa cho tôi, tôi nhận lấy, tôi chưa bao giờ cần khách sáo với Huy Vũ, nó tự mình lấy một chai và mở ra uống.
“Bài tập… ngày hôm nay...”
Huy Vũ vừa uống coca vừa ném một vài cuốn vở bài tập về nhà qua chỗ tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy, cau mày nói: “Huy Vũ, tao luôn giúp mày làm bài tập, nhưng mày cứ vậy mãi thì cũng không được…”
“Không biết làm thì cũng có sao đâu... Mày cũng biết tao không phải loại thích học, vừa nhìn thấy sách là tao đau đầu...”
Huy Vũ bắt chéo chân và nói một cách bất cần đời.
“Mày cứ vậy mà thì không được đâu, hay là thế này đi, mày qua nhà tao, tao sẽ dạy kèm cho mày… Bây giờ mới là cấp hai mà mày đã không học tốt… lên cấp ba thì học sao nổi. Bây giờ mới cấp hai thôi, bắt đầu cố gắng vẫn còn kịp...”
Tôi chân thành nói, Huy Vũ lập tức van xin: “Hoàng Nam, mày làm ơn thôi đi, tao vừa nhìn thấy sách là cảm thấy đau đầu, trước đây bố tao cũng mời vài gia sư dạy kèm cho tao rồi, nay tao học, mai tao lại quên, học đi học lại cũng chẳng có ích gì… bản thân tao cũng từ bỏ rồi…”
“Chỉ cần mày chịu khó học hỏi... không gì là không thể...”
Tôi tiếp tục nói: “Tao giúp mày làm bài tập và giúp mày gian lận trong thi cử. Đây không phải giúp mày mà là hại mày, mày hiểu không? Nếu như vậy, sau này tao sẽ không giúp mày nữa, mày tự làm đi.”
Nói xong, tôi ném bài tập trả lại cho nó.
Lúc này, bác Tuấn cũng xen vào: “Đúng vậy, thiếu gia, Hoàng Nam là một cậu bé tốt, đây mới là người bạn chân chính, lão gia cũng không yêu cầu thiếu gia phải có thành tích tốt, nhưng chút kiến thức cơ bản... thiếu gia vẫn cần phải hiểu...”
Sau đó Huy Vũ mới đồng ý với vẻ mặt đau khổ: “Được rồi được rồi… tao đi là được chứ gì…”
Nó tiếp tục nói: “Lát nữa bác Tuấn dừng xe lại rồi tự bắt xe về nhà nhé... để xe lại cho cháu về lúc tối.”
“Vâng, thưa thiếu gia...”
Bác Tuấn vừa lái xe vừa trả lời: “Thiếu gia, cậu lái xe nên chú ý an toàn, đừng lái xe quá nhanh...”
“Cháu biết rồi...”
0 bình luận