Chương 2: Kích hoạt Con Mắt Thôi Miên

Xung quanh yên tĩnh, cuối cùng mặt trăng cũng lộ ra sau đám mây, dưới ánh trăng, hắn thấy Giáo Hoàng đứng yên ở vị trí ban đầu. Chà, nó đã hoạt động! Thôi miên thực sự hiệu quả! Hoan hô! Hắn thở hổn hển như sắp chết, hắn còn tưởng mình đã chết. May mắn thay, Dục Vọng Chi Thần không nói dối hắn, hắn đã bình tĩnh lại cảm xúc của mình sau một lúc. Làm thế nào để thôi miên Bỉ Bỉ Đông? Hắn bắt đầu suy nghĩ. Trước khi rời đi, Dục Vọng Chi Thần nhắc nhở hắn như vậy nhất định là do hắn không có cách nào thôi miên hoàn toàn nên sẽ không có được thoả mãn tình dục, cơ thể hắn hiện tại cũng không thể tận hưởng cảm giác gì. Sau khi nghĩ lại, hắn chỉ có thể thôi miên Bỉ Bỉ Đông một lúc. Hắn là con đỡ đầu yêu quý nhất của nàng ấy. Hắn trở thành con đỡ đầu của Bỉ Bỉ Đông nên có thể nói hắn đang có quyền lực khá lớn trong Võ Hồn Điện. Có mấy cao nhân đặc biệt chăm sóc hắn, thỉnh thoảng hắn có thể ôm Bỉ Bỉ Đông khi Bỉ Bỉ Đông đến đây, nhưng hắn không bao giờ đi quá giới hạn. Vào sinh nhật lần thứ sáu của hắn, Bỉ Bỉ Đông tự mình đến thức tỉnh Võ Hồn của hắn. Một thứ là bản thể của con mắt Võ Hồn, chỉ cần nhìn vào con mắt là có thể thôi miên người khác, hắn đặt tên cho nó là Con Mắt Thôi Miên. Một thứ khác là sao chép võ công của linh hồn đối phương, nhưng nếu bản thân đã có Võ Hồn thì không thể sao chép lại nó, hắn đặt tên nó là Món Quà Của Trời. Và sự thức tỉnh của Võ Hồn cũng mang cho hắn một số ký ức. Một là ký ức của kỹ thuật thôi miên, hai là một cuốn sách, tên là Long Dục công pháp. Hắn đã che giấu một phần sự thật về Võ Hồn và nói cho nàng ấy biết đó là linh nhãn, là Võ Hồn hiếm có hoặc Võ Hồn bẩm sinh, khiến Bỉ Bỉ Đông rất vui mừng. Nàng ấy còn muốn ở lại giúp hắn chế tạo Hồn Hoàn, sau đó phái người tới bồi dưỡng cho hắn. Và sau khi hắn có được ký ức về kỹ năng thôi miên, hắn quyết định thôi miên Bỉ Bỉ Đông một lần nữa. Vài ngày sau, Bỉ Bỉ Đông đến nói với hắn rằng hắn có thể lấy được Hồn Hoàn của mình vào ngày mai. Và khi hắn ở trong phòng, khi hắn và Bỉ Bỉ Đông nhìn nhau, hắn đã kích hoạt Võ Hồn của mình và sử dụng Long Dục công pháp đã luyện mấy ngày nay. Sau khi kích hoạt, ánh mắt Bỉ Bỉ Đông như người vô hồn nhưng lập tức giãy giụa khiến hắn hộc máu. Bắn biết mình đã thất bại, hắn không khống chế được sự phản kháng của Bỉ Bỉ Đông và ngã ngửa ra sau. Mà lòng hắn chợt nguội lạnh, không có thủ lĩnh nào lại để cho một tên xấu xa hung hãn như vậy ở bên cạnh mình. Nhưng điều hắn lo lắng đã không xảy ra, đồng tử của Bỉ Bỉ Đông giãn ra và mất đi ánh sáng. Chuyện này? Con Mắt Thôi Miên! Xem ra việc hắn sử dụng kỹ năng thôi miên đã kích hoạt sức mạnh thôi miên của trước kia, cho nên mới có thể bước vào trạng thái thôi miên. Bây giờ hắn đã biết cách thôi miên rồi nhưng hắn vẫn tiếc là trước đó mình vẫn không biết gì cả. Nhưng hắn biết Bỉ Bỉ Đông chỉ mới bước vào trạng thái bị thôi miên hời hợt, không thể làm bất cứ điều gì được. "Ngươi có nghe ta nói không?" “Ừ.” Giọng nói của Bỉ Bỉ Đông lạnh lùng uy nghiêm, ý thức phản kháng của nàng ấy quá cao. Dù nàng đã tiến vào trạng thái thôi miên nhưng giọng điệu vẫn rất cảnh giác và mạnh mẽ. Sau khi tiến vào trạng thái thôi miên, nàng không thể trả lời câu hỏi lung tung một cách tức giận như vậy mà chỉ có thể do nàng ấy vẫn còn ý thức nên muốn chống cự. "Ngươi là Giáo Hoàng, ngươi ở trên vạn người, dưới một người, bên ngoài đều có tay sai của ngươi, hiện tại không cần lo lắng như vậy." "Ta là... Giáo Hoàng... Ở bên ngoài... Tất cả... Tay sai… Của ta..." "Trước nay chưa từng có ai có song sinh Võ Hồn như ngươi tại Đấu La, tại Đấu La Đại Lục không ai có thể ngăn cản ngươi." "Ta là... Song sinh... Võ Hồn... Danh hiệu... Đấu La... Không ai... Không thể ngăn cản..." Hắn nói hết câu này đến câu khác, cuối cùng cũng khiến giọng điệu của Bỉ Bỉ Đông trở nên đều đều hơn. Hắn nuốt nước bọt, trong đầu suy nghĩ bước tiếp theo. "Trông ngươi thật mệt mỏi! Mỗi ngày đều phải tu luyện, làm nhiều việc như vậy còn phải dẫn dắt Võ Hồn Điện nên hôm nay ngươi thả lỏng một chút, không làm gì cả. Ta đã rất mệt mỏi, hôm nay sẽ nghỉ ngơi." "Ta mệt quá… Mọi ngày… Rồi… Bận quá… Hôm nay… Nghỉ ngơi..." "Một cầu thang hướng lên màu trắng xuất hiện trước mặt ngươi. Cuối cầu thang là một cung điện trên bầu trời. Nó thật đẹp, tráng lệ, uy nghiêm và lộng lẫy. Đó là cung điện được xây dựng dành riêng cho ngươi, bên trong cũng rất thoải mái. Chỉ cần đi một trăm bậc thang, nhưng mỗi bậc, ngươi buộc phải bỏ đi một gánh nặng trong lòng." Bỉ Bỉ Đông khóe miệng hé mở, có chút run rẩy, tự hỏi bản thân có nên buông bỏ thứ gì hay không.
0 bình luận