Chương 56:

Nói xong, tao lấy điện thoại mở mục tin nhắn đưa cho cô Ba xem tin nhắn của nàng “Em tan làm rồi, anh qua bank đón em nhé”. Nhìn ánh mắt khổ sở của tao, có lẽ cô Ba cũng tin phần nào những lời tao nói nó là sự thật. Lúng túng, cô Ba định nói gì đó nhưng tao cắt ngang: – Cháu và Linh yêu nhau mới được vài tháng nhưng rồi xảy ra một chuyện không hay nên Linh quyết định đi sang bên kia cùng với anh Long. – Vầy sao chú Châu không giữ cô Linh ở lại? – Buồn lắm cô ạ. Giữ được thì cháu đã giữ Linh rồi. Cái hôm Linh đi cháu biết gì đâu. Hôm đó cháu vẫn đi làm bình thường, tới khi Linh và anh Long chuẩn bị phải lên máy bay, anh Long nhắn tin cháu mới biết chuyện. Lúc đó thì đã quá muộn rồi cô. Cô Ba thở dài, nhìn tao thương cảm. – Vầy đó tới giờ không lẽ cô Linh không liên lạc gì với chú Châu hay sao? Tao thẫn thờ: – Không cô ạ. Thế nên hôm nay cô nói có lá thư đó thì cháu mới biết. Chứ gần một năm qua cháu có nhận được tin tức gì của Linh đâu. Cháu cũng không biết vì sao Linh lại bỏ cháu mà đi. Cô Ba. Cô cho cháu xem lá thư đó được không? Đặt cái chổi lông gà đang cầm trên tay lên trên mặt ghế, cô Ba ôn tồn: – Tôi tin chú đọ. Thôi giờ chú Châu đứng đây đợi tôi nha. Tôi xuống mang lên cho chú Châu xem. Nhưng chú Châu hứa mai mốt cô Linh về đây, chú Châu không được nói ra chuyện này nghe không. – Vâng cô. – Còn nữa. Xem xong chú Châu phải trả tôi luôn để tôi mang để lại vào chỗ cũ đó nha. – Vâng. Cháu hứa. Cô Ba đi xuống mà tao mừng rỡ trong lòng xen lẫn cả cái cảm giác hồi hộp như lần đầu tiên tỏ tình với nàng. Lá thư nàng viết từ ngày nàng đi, nhưng nó lại chính là tin tức đầu tiên mà tao nhận được sau gần một năm xa cách. Chẳng biết nên buồn hay vui. Cô Ba đi lên cầm theo một cái bì thư rồi đưa cho tao. – Chú Châu đọc đi. – Cháu cảm ơn cô. Tao cầm lá thư đi ra sân thượng rồi mở ra đọc một mình. Nét chữ quen thuộc của nàng, ngay ngắn lắn lót gọn gàng, thỉnh thoảng lại bị nhòe đi vài chữ. Có lẽ là nàng khóc thật. ‘Anh! Anh vừa từ nhà em về và anh buồn lắm phải không? Em xin lỗi vì đã đuổi anh. Tối nay anh sang và ngồi nói chuyện cùng với ba em. Em ngồi trong nhà và nghe được hết, và em đã khóc rất nhiều khi anh nói với ba rằng anh muốn được cưới em về làm vợ của anh. Em cảm ơn anh. Nhưng em không thể. Ít nhất là trong lúc này. Những ngày vừa qua em biết anh buồn và mệt mỏi vì em nhiều. Em yêu anh, em yêu anh vô bờ bến anh có biết không. Nhưng càng yêu anh thì em lại càng cảm thấy đau lòng, và em càng cảm thấy rằng mình không xứng đáng với anh. Vì thế nên em không muốn sẽ cứ làm khổ người em yêu mãi thế này. Em sẽ ra đi. Em đi thật xa để quên được anh và cũng là để giải thoát cho anh. Đừng giận em anh nhé. Thời gian rồi sẽ làm cho mờ phai tất cả. Hãy quên em đi. Hãy xem như em và anh có duyên mà không có phận với nhau. Như vậy có được không anh? Suốt những ngày qua em đã im lặng và không cho anh được ở bên em. Nhưng rồi mỗi khi đêm xuống, đuổi anh đi về em lại thương anh vô cùng. Em biết anh đã cố gắng nhẫn nhịn vì em. Nhìn vào mắt anh, em biết anh đã mệt mỏi vì em lắm rồi. Em sẽ đi, để từ mai em sẽ không làm khổ anh thêm nữa. Sẽ không để anh phải thức một mình hàng đêm vì em thêm lần nào nữa. Tất cả rồi sẽ kết thúc. Mai em đi rồi, đọc lá thư này anh hãy tha thứ cho em, anh nhé. Em cảm ơn anh! 22h30. Ba và anh Long vừa lên trên phòng và ngồi nói chuyện với em. Ba nói em nên nghĩ lại, vì ba thương anh. Ba nói “Con là con gái của ba, ba thương nhiều lắm. Nhưng nhìn thằng Châu, ba còn thương nó nhiều hơn. Thằng Châu nó vừa sang đây. Ba hiểu, những ngày vừa qua thằng Châu nó khổ vì con thế nào, vậy thì con hãy nghĩ lại. Nếu không thì con cũng phải nói với thằng Châu một tiếng trước khi con đi. Nếu con dứt khoát làm như thế này thì chính cả gia đình mình cũng đều có lỗi với Châu”. Em xin lỗi và em xin anh, anh đừng giận ba và cả anh Long. Họ không có lỗi. Lỗi là tại em. Em đã không dám đối mặt với anh và đối diện với tình yêu anh dành cho em lúc này. Em xin lỗi. Anh à, em cảm ơn anh. Anh đến và đã cho em biết tình yêu là như thế nào. Tuy anh không phải là mối tình đầu của em nhưng anh là người đầu tiên cho em cảm giác mình được yêu thương, chở che và được dựa dẫm bất kể lúc nào. Những ân tình đó chắc chắn sẽ không bao giờ em quên. Dù cho mai này ở bất cứ đâu em cũng vẫn luôn luôn nhớ về anh và sẽ luôn luôn dõi mắt theo anh.
0 bình luận