Chương 55:

Vậy đúng là nàng sắp về thật rồi. Nàng về, không biết rồi sẽ thế nào tiếp đây. Gần một năm rồi. Ngang qua tầng 4… ôi phòng của nàng. Bao nhiêu nhớ nhung hờn giận giữa tao và nàng từ ngày quen nhau đều được gói chặt trong căn phòng đó. Cảm xúc trong tao hỗn độn vô cùng, nửa buồn nửa vui. Giá như giờ tao được chui vào đó để hít hà lại cái mùi ngày xưa thì thật hạnh phúc biết bao. Tao ao ước rồi chợt nghĩ lại câu cô Ba nói lúc ở tầng 2 (dọn phòng cô Linh). Thế nên tao giả vờ mệt, ngồi bệt xuống sàn. Cô Ba than thở: – Mệt ha chú Châu. Tui cũng vầy. – Từ sáng tới giờ tui lên rồi xuống, đếm không biết bao nhiêu lần cái bậc thang này. Mệt hết nói luôn. – Dạ. Cháu mệt quá. Cô khỏe thật đấy. – Ừa, biết phải làm sao. Thôi chú Châu ngồi nghỉ xíu đi. Tôi lên tầng thượng lau dọn phòng thờ. – Vâng cô. Cô Ba đi khỏi, tao đến trước cửa phòng nàng vặn cái nắm tay nhưng mà không được. Buồn bã, tao lặng lẽ đi lên phòng thờ phụ giúp cô Ba. Vừa lau chùi ban thờ, cô Ba vừa tâm tình với tao. – Chú Châu có bạn gái chưa? – Cháu chưa cô. – Chú Châu chắc cũng sàn tuổi cô Linh thui ha. – Dạ. – Cô Linh cổ có bạn trai rồi đó. Tao giật mình. Tại sao… Cô Ba nói biết nàng có bạn trai, vậy thì không lẽ cô Ba lại không biết người đó là tao? Hay là… nàng còn bạn trai nào nữa??? Chẳng lẽ nàng đã có bạn trai mới hay sao??? Nghe cô Ba nói, Tim tao đập mạnh. Cố giữ bình tĩnh tao quay sang hỏi cô Ba. – Bạn trai của Linh người Huế hả cô? – Tui cũng không biết nữa. – Ô, vậy sao cô nói Linh có bạn trai. Cô Ba ghé sát tai tao nói nhỏ (mặc dù ở đó chẳng có một ai ngoài tao và cô) – Tôi nói trộm với chú Châu thui nhe. Chú Châu nhớ phải giữ kín giùm tui nghe không. – Vâng. Tao hồi hộp. Cô Ba thì thầm, tỏ vẻ bí mật. – Khi sáng, tui vô dọn dẹp phòng của cô Linh, tui thấy một cái bì thư trên bàn làm việc. Tò mò tui mở ra coi. Thì ra là lá thư tay cô Linh cổ viết cho người yêu cổ trước lúc cổ đi. Nhưng mà… Nghe cô Ba kể nửa chừng mà tao hồi hộp y như đang xem một bộ phim cực kỳ hấp dẫn thì lại bị ngắt giữa chừng. Lá thư tay đó có lẽ nàng viết cho tao. Nhưng nàng viết gì, và tại sao tao lại không nhận được??? – Nhưng mà sao cô? Cô Ba kể tiếp: – Cô Linh sang bển, hình như cổ cũng không muốn người yêu cổ đợi chờ cổ nữa. Hai người bọn họ chắc có chuyện gì vầy nên lời lẽ trong thư cô Linh cổ buồn dữ lắm. Mà cổ vừa viết cổ vừa khóc hay sao á. – Cô giỏi thế, mà sao cô biết. – Thì tui xem thư tui thấy nhiều chữ bị nhòe như là dính nước vầy đó chú Châu. – Lá thư để lâu, ẩm mốc nên nó vậy thôi cô Ba. Tao lặng người đi. Nghĩ ngợi. Có lẽ những lời cô Ba vừa nói nó là sự thật. Đêm hôm trước ngày nàng đi chắc nàng đã khóc nhiều lắm. Vừa nghĩ tao vừa cảm thấy thương nàng. Nàng viết cho tao những gì. Sao nàng không gửi cho tao. Để một năm qua tao cứ đoán già đoán non rồi lại đợi chờ “gần như” vô vọng. “Linh ơi…” tao gọi tên nàng kèm theo một nỗi xót xa trong lòng. – Linh viết có nhiều không cô? – Lá thư cũng dài. Nhưng tui chỉ đọc qua loa nên nhớ được khúc đó thui. Tao thở dài, lòng buồn tê tái và nghĩ đến nàng. Nàng không còn yêu tao hay sao mà nàng dặn tao đừng đợi chờ nàng??? Tao tự dằn vặt lòng mình rồi lại nghĩ về những ngày đầu tiên nàng đi. Tủi thân khủng khiếp. Đã bao nhiêu đêm tao lang thang khắp phố phường chỉ vì nhớ nàng nàng có biết không. Tao là đàn ông, vậy mà nhiều lúc buồn quá rồi thì tủi thân làm tao muốn khóc nức nở mà rồi phải cố kìm lòng. Sao nàng không hiểu. Nghe cô Ba nói làm cho lòng tao có thêm một chút giận nàng. “Đã bao nhiêu đêm về đơn côi tìm em trên con phố xưa, dường như còn đây những đêm ngày xưa chung lối yêu. Dường như còn đây bao môi hôn nồng ấm về một thời tình mình đã trao về nhau. Chốn xa xôi nơi nào bên ai người yêu em ơi có hay, từng đêm lòng tôi vẫn luôn hoài mong trong xót xa, mặc cho màn đêm ôm đôi vai lạnh giá, đi tìm một hình bóng quen ngày xưa…” Buồn bã, tao quay sang nhìn thẳng vào mắt cô Ba rồi nói: – Cô Ba. Con chính là người yêu của Linh. Cô Ba cho con xem lá thư đó được không? Cô Ba ngạc nhiên, nhìn tao ngờ vực. Ấp úng một hồi cô Ba hỏi tao: – Chú Châu nói gì kỳ vầy. Làm sao chú Châu lại là người thương của cô Linh được. Chú Châu giỡn tui phải không? Tao vẫn buồn bã: – Cháu nói thật đấy cô Ba. Cháu vẫn còn lưu tin nhắn ngày Linh còn ở Việt Nam này cô.
0 bình luận