Chương 54:

Về phố nhà tao, cất xe rồi tao đi bộ vào nhà. Ngang qua nhà nàng tao thấy cửa ngõ thì mở cửa nhà thì cũng mở luôn. Tao hơi ngạc nhiên. Chắc bố nàng ra, tao nghĩ bụng xong rồi bấm chuông. Một người phụ nữ khoảng chừng hơn 50 tuổi từ trong nhà ra hỏi tao: – Chú hỏi ai đọ? – Cô cho cháu hỏi, chú N có nhà không cô? – Ông N không có ra, chú là ai? – Nhà cháu ở bên cạnh đây cô. Vậy cô là… – À, tôi là dì ba. Giúp việc cho nhà ông N. Chú hỏi có chuyện gì không? – Dạ không, lâu rồi cháu không thấy nhà chú N mở cửa nên hỏi vậy thôi. Cô ra đây chơi hay có việc gì vậy cô? – Tôi ra dọn dẹp nhà cửa, và ở đây luôn, mai mốt con ông N về tôi làm giúp việc cho gia đình ổng. – Con chú N về. Là ai vậy cô? – Cô Linh đó chú. Người tao nóng rực, tim đập liên hồi, chẳng nhẽ nàng sắp về sao. Vậy thì, cuộc gọi tối qua chính xác là nàng đã gọi cho tao. Nhưng sao nàng gọi mà nàng lại không nói gì??? Tao băn khoăn. Cảm giác mong ngóng của những ngày đầu nàng mới ra đi bỗng chốc quay về. – Này chú. Cô Ba lên tiếng làm tao giật mình. – Dạ. Cô gọi cháu à? – Chú cao, chú vô nhà gỡ giùm tôi tấm hình xuống dưới để tôi lau chùi được không? – Dạ được. Tao vừa nhấc chân, chưa kịp bước vào thì bị cô Ba ngăn lại. – Ừa… mà thôi. Để tôi kê ghế gỡ xuống được rồi. Khỏi phiền chú chi. Chú còn chuyện gì hỏi tôi nữa không, để tôi vô nhà. Có lẽ cô Ba thấy tao còn lạ nên đã thay đổi ý định, không dám cho tao vào nhà. Nghĩ vậy nên tao đáp lời để cho cô Ba yên tâm. – Cô đừng sợ. Cháu ở kế bên nhà chú N đây (Vừa nói tao vừa chỉ tay sang phía nhà tao). Cô cần giúp gì cứ gọi cháu nhé. – Dạ, cảm ơn chú. Nhìn tao một vòng từ đầu tới chân, cô Ba nói tiếp: – Vầy chú vô nhà gỡ giùm tôi nhe. – Dạ. – Mà chú tên chi? – Cháu tên Châu, cô. – Dạ, phiền chú Châu. Tao bước vào trong phòng khách. Căn nhà quá lâu không có hơi người nên nồng nặc mùi ẩm mốc, âm u, lạnh lẽo vô cùng. Đưa mắt nhìn quanh một vòng trong nhà bỗng nhiên bao nhiêu ký ức ùa về bủa vây toàn bộ suy nghĩ của tao. Bộ bàn ghế đắt tiền, cái tủ rượu tây, kệ giầy bằng gỗ… tất cả dường như vẫn còn in đậm hình bóng của nàng, nó quá gần gũi và cực quen thuộc với tao. Rồi tao chợt khựng người lại khi dừng mắt trước tấm ảnh đang treo ở gữa căn phòng. Nàng cười tươi rói đứng cạnh Long ca và bố mẹ nàng trong một tấm hình khổ lớn. Nhìn tấm hình đó bao nhiêu ký ức giữa tao và nàng hiện về làm cho lòng tao thắt lại. Cổ họng nghẹn đắng, tao đứng nhìn nàng mà không chớp mắt, bởi đã rất lâu rồi tao mới lại được nhìn thấy nàng cười Năm nay tao 24 tuổi, vậy mà với tao bây giờ hạnh phúc và niềm mong ước chỉ là một thứ cực kỳ nhỏ nhoi, chỉ cần nhìn thấy nàng cười, chỉ cần vậy thôi là đủ để cho tao quên tất cả, tiền bạc, rượu chè, gái gú… Vì gì bọn mày biết không? Vì tao yêu nàng, tao yêu cực nhiều, nhưng mà trước ngày nàng đi thì đó lại là cả một chuỗi ngày rất buồn khiến tao không được nhìn thấy nàng cười bao giờ. Hôm nay nhìn vào bức ảnh bỗng nhiên tao có cảm giác như nàng vẫn đang đứng nhìn và cười với tao, làm tao chợt thấy ngậm ngùi, buồn vui lẫn lộn. “Nhớ những lúc đắm đuối bên nhau em yêu nay xa rồi, nhớ những lúc quấn quýt bên nhau nay riêng anh lẻ loi. Về trong cô đơn, mùa thu đến vẫn lá thu rơi, anh vẫn bước lang thang trên lối thu xưa tim đau xót xa. Giờ em nơi đâu trời đông gió rét quá thê lương, đâu đây có dư âm ánh mắt đôi môi nay đã xa rồi…” – Chú Châu. Cô Ba kéo tao trở về thực tại. – Dạ. – Cô Linh đẹp quá phải không? – Dạ… không (Tính nói “cháu ngắm anh Long” cho đỡ ngại mà thôi). Giờ gỡ ảnh xuống hả cô? – Khoan đã chú. Thấy chú đứng ngắm cô Linh nãy giờ nên tui hỏi thôi. Giờ tôi phải lên phòng thờ lôi cái ghế cao xuống đây cho chú đứng lên thì mới gỡ được bức hình xuống chớ. – Dạ. Mà… cô lôi được không. Không để cháu lên mang xuống cho cô. – Ừa. Vầy chú Châu đi theo tôi nha. Sau vài ba câu nói chuyện, cô Ba có vẻ đã bớt đi sự cảnh giác với tao và cởi mở hơn. Vừa lên cầu thang cô Ba vừa kể chuyện cho tao nghe. – Sáng nay tui dọn cả tiếng đồng hồ mới xong được phòng cậu Long và phòng cô Linh. May quá. Ngay từ buổi sáng khi cô Ba nói rằng nàng sắp về tao đã muốn hỏi cặn kẽ thời gian nàng về Việt Nam. Nhưng mà khổ cái không biết phải hỏi thế nào. May sao cô Ba tâm sự nên tao nắm bắt luôn câu chuyện này để hỏi cô Ba. – Thì cô cứ từ từ thôi. Dọn dẹp dần dần đi đâu mà vội. Con gái chú N trong vài ngày tới chắc vẫn chưa về mà cô? – Ừa thì tính tui vầy đó. Làm gì là làm cho xong. Hôm nay thứ 7, cô Linh chắc phải đến cuối tuần sau mới về tới đây. Mà cổ chắc còn bay về trong Huế thăm ba mẹ cổ xong rồi mới lại bay ra. Tính ra thì cũng chỉ còn gần 10 ngày nữa thui.
0 bình luận