Cách Tán Vợ Xinh Ngoan Yêu
Kabuto
Chương 48:
Tao vẫn onl yahoo đều đặn và vẫn luôn mong một lần được thấy nick nàng sáng đèn để tao nói chuyện với nàng. Vậy mà tuyệt nhiên không thấy. Nhiều đêm buồn quá tao leo sang trần nhà nàng và đứng một mình đến quá nửa đêm. Tao nhớ về nàng. Nhớ lại những ngày hạnh phúc bên nhau. Tao nhìn lên trời rồi nhìn ra xa xung quanh thành phố, nỗi buồn len lỏi rồi thấm đẫm vào sâu tận ngóc ngách suy nghĩ của tao. Lẻ loi và hiu quạnh, nhớ nàng lắm, nhưng giờ, làm sao để tao vào được bên trong như những ngày xưa. Nơi có gối chăn, mùi hương của nàng. Những đêm ấy tao như một thằng ngẩn ngơ và nhớ nàng đến dại người. Giờ này nàng đang làm gì? Liệu có bao giờ, trong một giây phút thoảng qua nào đó nàng nhớ tới tao và sẽ quay về??? Tao tự hỏi rồi lại hy vọng.
Nhưng càng hy vọng thì tao lại càng thất vọng hụt hẫng nhiều hơn, khi 1 – 2 rồi 3 tháng trôi qua mà tin tức nàng vẫn cứ biệt tăm. “Tan lễ chiều rồi, thôi đừng vọng tiếng chuông ngân…”, tao dặn lòng.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi. “Big Project” bắt đầu đi vào giai đoạn cam go. Theo chỉ đạo của PTT, do đây là dự án lớn nên việc tuyển chọn nhà thầu sẽ “không hoàn toàn” giao cho Tập đoàn quyết định. Cộng thêm với sự xuất hiện của những nhà thầu nước ngoài khiến cho cơ hội trúng thầu của phía chị đẹp gặp nhiều khó khăn. Vì thế song song cùng các cuộc họp, tiếp xúc với các đối tác nước ngoài dưới sự giám sát của “cấp cao hơn”, là những cuộc thảo luận kín giữa bên chị đẹp và phía tập đoàn. Do đó thời gian để tao giành cho công việc trong giai đoạn này cũng ngốn khá nhiều. Nàng đã không còn chiếm trọn suy nghĩ của tao suốt 24 giờ. Chỉ những khi nào tao ở một mình, thảnh thơi, hoặc là những khi đêm xuống, tao nằm một mình, hoặc leo lên trần nhà nàng thì tao mới lại nhớ về “những tháng ngày vui”…
5 tháng trôi qua nàng vẫn chưa có một lần liên lạc với tao. Long ca cũng vậy mà tao không hiểu tại sao. Nhiều hôm lên đến tập đoàn tao dành cả buổi ngồi tra google để nghiên cứu về nước Úc nhưng rồi rút cục cũng chả giải quyết được vấn đề gì, tìm nàng thế này đâu có khác gì mò kim đáy bể. Tao đành bất lực trong việc tìm cách để liên lạc được với nàng.
Tao không trách nàng. Bởi sự việc ngày hôm nay cũng chỉ bởi tại biến cố cuộc đời đã đưa đẩy nàng phiêu bạt sang tận bên đó. Có chăng chỉ là trong một phút giây chạnh lòng ngắn ngủi nào đó tao thấy tủi thân nên giận dỗi nàng. Còn lại phần lớn trong tao vẫn canh cánh một nỗi lo ở nơi xa đó nàng sẽ cô đơn sầu tủi một mình và tao càng thấy thương nàng nhiều hơn. Tao chưa nghĩ đến việc là sẽ yêu ai. Nhưng chờ nàng, không biết là sẽ có ngày nàng về nữa không. Sáng ra đi làm, thỉnh thoảng buồn quá tao lại lái xe quá lên một tí, để qua cửa bank cũ của nàng ngồi uống nước chè, đốt thuốc, ngẫm nghĩ, nhìn ngắm xung quanh xong rồi mới quay về lại tập đoàn làm việc. Những lúc như thế tao lại nhớ nàng khủng khiếp.
Hà Nội vào đông. Vậy là đã 8 tháng kể từ cái ngày mà nàng ra đi. Tao đã cân bằng và quen dần với cuộc sống không nàng. “Big Project”, vụ này trưởng bản và phó tổng X cố gắng hết sức, vận hết nội công, phù phép các kiểu mới kéo được về cho XYZ một hạng mục nhỏ. Gọi là nhỏ thôi, nhỏ so với tổng dự án. Chứ giá trị gói cũng dư để cho chị đẹp sống khỏe vài năm. Trong lúc ở trên thắt chặt thế này thì vậy cũng đã là thành công rất quá lắm rồi. Nên nay chị đẹp lại mời ban tao ăn tối Hồ Tây, chắc để “cảm ơn”. Thời gian này tao thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Công việc cuối năm vơi dần. Nàng thì, tao cũng qua rồi những ngày nhớ nàng quay quắt như những ngày đầu nàng mới ra đi, thế nên thi thoảng tao hay lang thang phố xá để cho lòng mình được nhẹ nhàng hơn.
Nhận được lời mời từ phía chị đẹp, tao xuống lấy xe rời tập đoàn sớm, tính về nhà trước tắm rửa rồi đến điểm hẹn cho nó thong thả. Nhưng chợt nhớ ra nay đúng là ngày mà tao và nàng yêu nhau. Lưỡng lự một lúc, tao vòng xe lại đi ngược lên bank của nàng. Tao biết, để quên đi hẳn hình bóng của nàng là điều rất khó. Nhưng cứ thế này chắc rồi mọi thứ dần sẽ mờ phai. Chỉ có hôm nay Hà Nội trở lạnh tao lại nhớ đến ngày này cách đây một năm. Ngày tao hạnh phúc vô cùng.
Đang ngồi suy nghĩ bâng quơ thì anh trưởng bản gọi tao:
– Ông tướng đi về rồi đấy hả ông tướng ơi?
– Em chưa.
– Thế đang chui góc cùng với em nào mà anh tìm chú khắp cả tập đoàn không thấy?
– Em trên OPQ Bank.
– Lại lên để ngồi thương nhớ người xưa đấy à?
– Ờ… vâng. Có chuyện gì anh?
– Tối nay đi sớm tí nhé. Vòng qua đón anh.
– Oki.
Tắt mắt, tao uống hết cốc nước chè rồi lên xe về. Vừa đi dọc đường tao vừa lẩm nhẩm bài hát ngày xưa nàng hay ngồi hát trên xe. Không biết hôm nay bên đó nàng có nhớ đến kỷ niệm này không. Một năm rồi. Nhanh quá.
0 bình luận