Cách Tán Vợ Xinh Ngoan Yêu
Kabuto
Chương 47:
Nàng xin nghỉ hẳn công việc tại bank. Nhiều lúc tao chán vì không hiểu được trong nàng hiện tại là gì. Liệu nàng có còn yêu tao hay nàng sẽ mãi mãi giữ thái độ băng giá thế này đến hết tuổi xuân??? Tao buồn nhiều lắm.
Tối qua bố nàng lại ra Hà Nội. Buổi tối tao đi làm về, bố nàng có gọi tao sang nói chuyện. Tao xin bố nàng, khi nào nàng khả quan hơn tao xin được đưa gia đình vào Huế nói chuyện với gia đình nàng rồi xin cưới nàng làm vợ. Ông nhìn tao thở dài, bối rối mà không nói gì. Và rồi sáng nay, cái điều tồi tệ và khủng khiếp nhất cũng tới với tao.
Khi tao đang ngồi làm việc ở trên tập đoàn thì nhận được loạt tin nhắn từ phía Long ca:
“Châu, tau biết mi sẽ buồn lắm nhưng tau nghĩ rằng tau phải nói cho mi biết chuyện này. Tau đang cùng với cái Linh vô phòng chờ bay. Linh sẽ đi Úc cùng tau. Châu. Thật lòng tau xin lỗi mi. Chúc mi ở lại mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn nha Châu”.
Tao sốc, cảm xúc như đang lao xuống cái dốc nghiêng cả 89o luôn. Tao chạy ra ngoài, rút điện thoại ra bấm gọi liên tiếp vào máy Long ca nhưng Long ca không bắt máy. Long ca nhắn lại:
“Đừng gọi tau nữa. Mi ở lại sống tốt, nếu mi và Linh vẫn còn có duyên với nhau, tao tin tụi mi sẽ lại quay về bên nhau. Tau đi nha. Mạnh giỏi người anh em”.
Đọc xong tin nhắn của Long ca, tao bật khóc giữa cơ quan… nỗi buồn da diết.
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa… Vậy sao bây giờ… tao tự hỏi.
Đứng ngoài hành lang trong buổi nắng sớm mà mắt tao bỗng trở lên tối sầm. Tuyệt vọng. Tao cảm giác như trong cuộc tình này, tao đang cố gắng để làm cái điều không thể. Khi mà suốt những ngày qua tao đã chờ đợi, gồng mình chịu đựng, cố gắng hết sức gạt bỏ tất cả sĩ diện và cả ham muốn của một thằng đàn ông để “nhẫn theo nàng”. Buồn không dám nói, mệt mỏi cũng chẳng dám than. Vậy mà bây giờ, kết cục, tao phải nhận một cái kết không thể đắng hơn. Cái cảm giác ấy nó giống như là tao đang vùng vẫy một mình ở dưới hố sâu tuyêt vọng. Ôi sao đắng chát trong lòng.
Và sau vài phút đứng im bần thần, tao mới cuống cuồng nhắn lại Long ca:
“Long ca, xin anh giúp em lần này nữa thôi. Em gọi anh hãy nghe máy và đưa cho Linh”.
“10 Phút nữa thôi là tau bay rồi. Mi nói nhanh nha”.
Tao bấm vội số, Long ca bắt máy. Giọng tao run run:
– Anh Long, anh Long đưa máy cho Linh…
– Anh…
Giọng nàng. Tao mừng rỡ và vui khôn xiết. Vì cái gì chúng mày biết không? Vì lâu lắm rồi, từ tận cái đêm tao dừng xe lại nói chuyện với nàng gần Cầu Chương Dương đến ngày hôm nay thì tao mới lại được nghe nàng nói từ “anh”. Tao vui muốn chảy nước mắt. Tao lắp bắp.
– Linh… em… sao em…
Tao chưa kịp nói hết câu thì nàng bật khóc:
– Anh… em xin lỗi… anh… hu hu hu… những ngày vừa qua… hu hu hu… em đã… hu hu hu… đã làm khổ anh… hu hu hu… anh đừng hỏi em… gì nữa… hu hu hu… em xin lỗi… hu hu hu.
Và đó là tất cả những gì mà tao nghe được trong cuộc điện thoại cuối cùng giữa tao và nàng, còn lại chỉ là tiếng nấc nghẹn ngào và khóc thút thít của nàng ở trong điện thoại. Không lời giải thích cũng chẳng một câu ước hẹn ngày về. Tao buồn vô cực!!!
Nàng tắt máy, vậy là hết thật sự rồi. Tao đứng lặng im nhìn xuống dưới đường lòng buồn mênh mang. Nàng ra đi, vậy là từ nay bao nhiêu đớn đau, trăn trở sau những biến cố vừa qua nó sẽ theo nàng về một nơi xa. Bên này tao sẽ rất buồn. Còn nàng, mai sang bên ấy chắc gì nàng đã vui hơn. Tao càng nghĩ mà càng cảm thấy thương nàng nhiều hơn.
Gần sát giờ bay tao nhận được tin nhắn từ số Long ca:
“Anh đừng buồn. Em đi, rồi em sẽ lại quay về với anh. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhe Châu. Em Linh”.
Nàng nhắn cho tao. Làm tao vui sướng tột độ. Nhưng rồi… tao nhận ra rằng, những ngôn từ này không giống ngôn từ mà nàng vẫn dùng để nhắn cho tao. Tao không nhắn lại.
(Sau này Long ca thú nhận: Lúc đó vì thấy có lỗi và quá thương mi nên tau đã giả con Linh nhắn tin cho mi để mi yên lòng)…
Tao đứng ngửa mặt lên trời và nhắm mắt lại cho nguôi nỗi buồn rồi tao lặng lẽ đi vào cơ quan. Trưởng bản hỏi tao:
– Chuyện gì thế Châu?
– Không anh.
Từ ngày nàng đi lòng tao cô đơn khủng khiếp. Với tao như vậy là hết, chẳng còn gì vui trên cái đất Hà Nội này. Tất cả những con đường ngày xưa đã từng in dấu chân tao và nàng giờ đây chỉ còn mình tao “độc hành”. Những góc phố quen, những quán cafe từng là điểm hẹn của tao với nàng và cả những nơi mà tao và nàng thường hay lang thang cùng nhau, giờ đây mỗi khi tao đi qua đó nó đều để lại cho tao những nỗi niềm chất chứa trong lòng. Hình bóng của nàng vẫn còn sâu đậm trong tâm trí tao và như vẫn còn quanh quẩn đâu đó trên cái đất Hà Nội này. “Ta còn em hàng phố cũ rêu phong và từng mái ngói xô nghiêng…” Tao nhớ tới nàng rồi lại thở dài.
0 bình luận