Cách Tán Vợ Xinh Ngoan Yêu
Kabuto
Chương 44:
Lên xe nàng hỏi tao:
– Lúc nãy anh nói, mai anh đi sân bay đón bố em là sao vầy Châu?
– Mai bố em ra.
– Ai nói anh biết.
– Anh Long.
– Sao bố em ra đột xuất vầy ta. Vầy mai anh đi đón bố em thiệt đó hả?
– Ừ. Anh và anh Long.
– Vầy nếu bố em hỏi anh, sao lại đi đón bố em. Anh nói sao?
– Thì anh nói vì cháu yêu con gái bác. Được không?
– Hiiii. Dám hông vầy?
– Sao không?
– Thui để lần khác đi được hông? Em chưa có nói với bố em mừ. Mà sao bố ra đột xuất vầy nè. Để em gọi hỏi anh Long.
– Thôi giờ muộn rồi. Chắc anh Long ngủ rồi. Để mai thì hỏi.
Tao nghĩ bụng, anh Long nói ra hay là chính tao nói ra chắc cũng thế thôi. Có khi lúc này chỉ có mỗi tao và nàng, tao nói luôn chuyện đó ra và với tư cách tao là người yêu của nàng. Cùng nàng vượt qua chuyện khó khăn này có lẽ hay hơn, nó sẽ khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn chăng. Chứ để ngày mai, khi chỉ có nàng cùng với anh Long, nàng biết chuyện đó rồi nàng lại nghĩ tới tao có khi nó sẽ còn nặng nề hơn với nàng.
Qua cầu Chương Dương tao tấp vào bên lề đường, dừng xe, bật đèn khẩn cấp rồi nhìn sang nàng. Tao sẽ nói ngay tại đây. Và nếu nàng khóc tao sẽ để nàng khóc xong tao mới đưa về. Tao sẽ làm xong công tác tư tưởng trước khi nàng bước vào nhà. Nàng nhìn tao hỏi:
– Ủa, anh dừng xe chi vậy?
– Dừng lại, anh có chuyện này muốn với em.
– Chuyện gì khẩn cấp mà anh phải dừng xe giữa đường vầy? Bí hiểm gớm lun.
– Anh yêu em.
– Trời ơi. Đừng nói anh cầu hôn em lun tại trên xe nhe anh. Em đồng ý làm vợ anh liền lun đó. Hiiii.
– Không. Chuyện khác.
– Là chuyện gì. Làm người ta hồi hộp mún chết à.
– Ngày mai bố ra là vì chuyện trước tết của em.
– Là sao anh?
– Chuyện ông giám đốc CN HY nghỉ việc đó em.
– Ủa, anh nhắc giờ em mới nhớ. Chìu nay, nằm cùng với anh, em ngủ lúc nào hông bit. Quên luôn cả việc hỏi anh chuyện đó. Chuyện đó là sao?
– Buổi tối trước tết, lúc đưa em về thằng đó nó đã dở trò mất dạy với em.
Nàng trợn tròn mắt và há hốc miệng quay sang nhìn tao. Nàng lắp bắp. Hấp tấp và nàng bật khóc.
– Là sao… là sao… là sao Châu ơi. Không. Không thể có chuyện đó.
Nhìn nàng bật khóc mà tao cũng suýt khóc theo. Tao nén lòng lại chậm rãi nói rõ từng chữ với nàng:
– Em bình tĩnh lại. Mọi chuyện qua rồi. Và anh, anh đã biết chuyện từ hôm trước tết, nhưng giờ anh ở đây, và sẽ ở bên cạnh em.
Nàng khóc to hơn và luôn miệng gào lên “Không… huuuuu… không… Châu ơi… Không… không… Châu ơi”. Rồi nàng nói:
– Hôm đó chỉ có anh thôi. Chỉ có anh về và anh cởi đồ cho em. Khi anh lật em nằm úp, em vẫn còn nhận ra anh.
Tao đau, tao lại thấy đau. Uất ức vô cùng khi lại nghĩ về hôm đó. Thật sự nàng vẫn còn đang bị lẫn giữa tao và nó vào đêm hôm ấy. Nàng lại sụt sịt:
– Hôm đó anh có nhớ hông. Anh lật úp em rồi chọt cái ngón tay của anh vào trỏng, em kiu anh để em yên, giờ em đang mợt. Rồi em quơ chăn lên đắp. Em vừa kéo được chăn lên thì anh lại đòi chọt ngón tay vô trong em lần nữa, nhưng em hông cho rồi anh có điện thoại tới, anh có nhớ hông? Lúc đó em nhớ, anh nghe điện xong rồi anh ra ngoài làm cái gì đó, em mới lại ngủ thiếp đi. Đến khi em thấy lạnh lạnh dưới chân, em mới mơ màng và nhìn thấy anh lau người cho em. Còn hắn, hắn chỉ đưa em về nhà, làm sao hắn có thể làm hại em tại phòng em được?
Nói xong nàng quay sang nhìn tao rồi lại nức nở:
– Có phải vì cái chuyện này mà nay anh ngồi anh uống một mình đó hông? Huuuuuu…
Vậy là, nếu như những gì nàng nhớ thì hắn hai lần đòi móc ngón tay vào trong lồn nàng. Còn địt thì chưa??? Tao cũng hy vọng là thế. Vì từ quán hát về tới Hà Đông đi đường có nhanh cũng phải hơn 40 phút. Chưa kể, lại còn cất xe, dìu nàng từng bước vào nhà. Còn tao đón nàng khi nàng đã rời khỏi đó được gần một tiếng. Thêm khoảng hơn 20 phút nói chuyện và ngồi trên xe tuyệt vọng một mình. Mà thôi, giờ thì mọi chuyện thế nào thì cũng đã xảy ra rồi. Giờ tao chỉ thấy thương nàng là điều duy nhất tồn tại trong tao lúc này. Nhìn nàng buồn bã, mà tao xót xa vô cùng. Tao cầm tay nàng đặt xuống tay tao rồi tao nắm chặt.
– Mọi chuyện dù có thế nào đi nữa thì em cũng không có lỗi gì cả. Anh buồn không phải vì em đã bị nó hại thế này, hoặc hại thế kia. Mà anh buồn vì anh đã không theo được em để bảo vệ em bất kể lúc nào. Vậy nên từ giờ, những lúc không có anh đi cùng em, em phải cảnh giác và cẩn thận hơn.
0 bình luận