Chương 42:

Tao nghĩ đến cảnh tao và trưởng bản some cùng chị đẹp. Oa… oa… oa, không tệ tí nào. Cái lồn chị đẹp, chồng chị và anh trưởng bản thay nhau chăm sóc hàng ngày hẳn là “từng trải” dài hết cả lồn. Giờ thêm tao nữa, không biết nó sẽ thế nào, cà vạt liệu buộc thắt nút có thừa thịt không, ha ha ha. Nhưng chị đẹp vẫn luôn luôn là chị đẹp trong mọi hoàn cảnh, phản ứng cực nhanh. Chị đẹp nhìn sang bé mèo rồi nói với tao. – Châu mà nói thế là phụ lòng chị rồi nha. Chị muốn Châu được chăm sóc đặc biệt mà Châu đâu có nhận đâu. Đúng không? Thôi, chị cảm ơn Châu, năm nay Châu nhớ hỗ trợ chị đẹp nhiều hơn đấy nhé. Dcm, chị đẹp cao thủ, thật biết tạo ra cái thế ba càng. Làm tao đéo dám xiên sâu thêm nữa bởi nàng của tao cũng đang ngồi đó theo dõi chuyện này. Nãy giờ nàng vẫn ngồi im, nhưng mà tao hiểu không phải là nàng không biết cái gì. Tốt nghiệp ngoại thương loại khá, lại đã làm việc ở trong lĩnh vực tài chính hơn 3 năm liền, vậy nên những việc thế này chắc chắn không phải là chưa bao giờ nàng từng va phải. Và qua câu chuyện mà nàng nghe được hôm nay, thì nàng thừa hiểu, chị đẹp đang nói cái gì. Và nàng thừa hiểu ở cái vị trí của tao thì sẽ va với những thể loại nào. Thế nên khi mà chị đẹp nói xong, nàng nhìn tao và lừ mắt rất nhanh rồi lại vui vẻ cười nói cùng với mọi người. Tao quay sang nói nhỏ với nàng “Em ăn đi không đói” rồi lại hỏi chuyện bé mèo “Lâu lắm rồi không gặp em” để nàng nghe thấy. Bé mèo nãy giờ mới được tao hỏi một câu, nên cầm ly rượu vang cạch nhẹ với tao rồi chúc: – Em chúc anh Châu năm mới gặp nhiều may mắn và sẽ thành công hơn ạ. Trưởng bản trả thù cái chuyện tao đòi chị đẹp chăm sóc bằng ông khi nãy nên nói xen vào. – Ô thế thôi à, còn gì nữa không. Mèo, nói luôn đi chứ. Nói xong trưởng bản dướn mắt với tao rồi cười khoái chí. Tao nghĩ bụng, dcm, anh được lắm, nay không có nàng ngồi đây, anh chết với em. Điểm yếu của anh đang ngồi cạnh anh đấy nhé. Nhưng thôi. Bé mèo bản tính nhút nhát nên mặt đỏ nựng trả lời. – Dạ không ạ. Còn nàng, hẳn đéo cần tả chúng mày cũng biết. Nghe xong câu chuyện chắc nàng đéo muốn tao làm ở đây tí nào. Một môi trường quá nhiều cám dỗ thế này. Uống hết ly rượu tao về ghế ngồi. Nhường không gian lại để cho “bộ ba Trưởng bản, chồng yêu chị đẹp và phó tổng X” tâm tình. Họ cứ lốc hết ly này lại đến cả trăm ly khác. Còn tao, từ lúc về ghế tao lại ngồi ăn mà chả có cảm xúc gì. Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn tao, bé mèo cũng liếc nhìn tao, nhưng mà quả thật, lòng tao lúc này là cả một trời phiền muộn. Bữa tiệc hôm nay ăn cơm hay là ăn cứt với tao nó cũng như nhau. Càng uống tao càng thấy buồn. Nhìn nàng thì thấy xót xa, quay qua bé mèo thì lại thấy thương. Việc tao đặt nàng ngồi cạnh bé mèo có lẽ là một sai lầm. Góc đó vô tình trở thành góc chết với tao trong buổi tối nay mỗi khi nhìn vào. Tao cũng không nhớ là tao đã uống bao nhiêu khi ngồi một mình, nhưng chắc cũng chẳng kém mấy, 3 đại ca kia. Tao cứ rót ra rồi uống, rót ra rồi lại đưa lên mồm uống, mặt buồn rười rượi, mắt chẳng thể hiện cái cảm xúc gì. Tao buồn nhưng giờ tao chẳng biết nói với ai. Nàng thì không thể, bé mèo thì giờ không được nữa rồi. Tao thở dài… haizzz… rồi lại rót ra uống tiếp. Uống để đêm nay tao say, uống để gục xuống ngủ quên khỏi phải nghĩ gì, để cho trôi hết tất cả buồn phiền của chuyện đã qua. Xóa sạch đi vết thương lòng đắng cay. “Vết thương này đã bao ngày, chờ cơn mưa tuôn trôi đi bao nỗi đau ưu phiền, chờ mong ai đi qua đây xóa bao nợ nần để lòng thấy nhẹ nhàng…” Điện thoại trong túi quần tao rung lên. Tao móc ra xem ai gọi. Nếu không cần thiết, tao sẽ tắt mẹ máy luôn rồi rót rượu ra uống tiếp. Nhưng là Long ca. Nhìn sang bên kia thấy 3 đại ca vẫn đang chém gió tơi tả, nên tao phải chạy ra ngoài hành lang. Thấy tao ra ngoài, chắc nàng sợ tao không ổn nên nàng theo ra. Tao nghe điện. – Alo anh. – Mi và Linh đi cùng nhau không? – Có anh. – Tụi mi đang đâu đọ? – Em bên Long Biên, đi ăn cùng cơ quan em. – Xa thệ. Tau nói chuyện này, mi đi ra ngoài nói chuyện được không? – Em đang ở ngoài đây rồi. Anh cứ nói đi. – Ba tau biết chuyện thằng kia nó hại con Linh rồi đọ. Mai ba tau ra. Theo mi giờ sao? Kiểu gì rồi Linh nó cũng sẽ biết. Tao quay sang nhìn nàng. Ngửa mặt lên trời, tao hít một hơi thật sâu để nén chặt lại nỗi buồn, nỗi buồn này nó chỉ xuất hiện mỗi khi tao nhìn thấy nàng. Cuộc nói chuyện này, tốt nhất không nên để nàng nghe thấy bây giờ. Tao nhìn nàng rồi phẩy tay ra hiệu cho nàng đi vào trong nhà. Nàng nhìn tao vài giây rồi đi vào trong cùng với mọi người.
0 bình luận