Chương 37:

Tao chột dạ, đéo biết nàng đang hồi tưởng lại chuyện đêm qua hay do sáng nay thức giấc nàng thấy mình đang ở truồng nên nàng hỏi thế. Nếu nàng đang hồi tưởng lại đêm qua thì đéo biết nàng đang nói lúc tao lột đồ nàng hay là lúc tml kia nó lột đồ nàng. Vl thật. Tao trêu: – Thế lúc anh lột đồ ra em có biết gì không đấy? – Em cũng mơ màng mơ màng thui á. Nhưng bit anh làm gì rồi đó. Hiiii. Dcm, chột dạ lần 2. – Anh làm gì? Vì lúc đó anh cũng say nên anh không nhớ. – Không nhớ thiệt hông, hay là giả bộ hông nhớ? – Anh không nhớ thật. – Hiiii. Giỡn vầy, lúc anh lau người cho em em cũng bit nhưng mờ nó cứ mơ màng sao á. Hiiii. Dcm, nhẹ cả người. Tao trêu nàng: – Sáng qua đi làm anh bảo tối về em mặc áo dài cho anh… em nhớ không? – Xùy. Vừa mới sáng ra. Hiiii. – Đi mà. – Nhưng mừ… bộ áo dài hôm qua dơ rồi còn đâu. Để mai nhe. – Okie. Bây giờ cho anh ấy không áo dài nhé. – Thui. Giờ còn bao nhiu việc nè. Dọn dẹp nhà cửa, mua đồ ngày tết nữa nè anh. Mà anh hông về đi, xem mẹ anh có kiu chở mẹ đi mua gì hông. 9 giờ sáng. Nàng nhắn cho tao “Anh có busy hông, sang đưa em đi mua đồ chút xíu được hông”. Dcm, mẹ tao nhờ gì tao còn cù nhầy, chứ nàng gọi phát tao phi như điên lên trần leo sang nhà nàng gấp – luôn và ngay. – Đi đâu? – Đưa em ra Phố Trần Xuân Soạn em xem có bộ áo dài nào đẹp, em mua mặc tết này nhe. Được hông. – Đưa đi mua rồi về có mặc cho anh… không? – Trời. Gì cũng đòi công hết trơn. – Có cho không? Không thì thôi. – Hông. – Không thì đi về. – Thui ở lại đi. Đi mừ. Hiiii. Biết người ta có bao giờ từ chối gì đâu. Hiii. Hết tết, tao và nàng đi làm trở lại. Khi tao đang cùng trưởng bản chúc tết các sếp tập đoàn thì nàng nhắn tin cho tao: “Anh, chuyện hôm phòng em đi hát trước tết là sao vầy anh? Mọi người hỏi em quá trời mà em hông có bit chuyện gì hết trơn? Mấy người nói lão… nghỉ việc vì em, là sao vầy anh?” Thôi xong. Vậy là hôm nay đến bank mọi người đã hỏi chuyện nàng. Dcm. Dở hơi thật sự. Làm tao đọc tin nhắn xong, phải ngồi suy nghĩ một lúc để xem vụ này xử lý làm sao cho nó gọn gàng. Tưởng là đã qua mẹ rồi. Không muốn nhắc lại. Thật lòng, một nửa tao rất muốn hỏi nàng rằng “Em có nhớ hôm đó tml kia nó đã làm gì em không?”, Tao muốn biết thật sự, vì tao yêu nàng và tao cũng như một người bình thường, yêu nhau ít nhiều ai chẳng có tí máu ghen và tính tò mò. Nhưng một nửa tao lại muốn giấu nhẹm luôn cái chuyện đó đi như tao đã từng bàn bạc với cả Long ca. Bởi vì tao sợ nàng sẽ tổn thương nếu như nàng biết chuyện đó. Tao tính: “Thôi, cái gì đã qua thì cho nó qua”. Vì tính tao rất rõ ràng, nếu như nàng biết mà nàng giấu tao thì sẽ to tội, còn nếu nàng mà không biết, thì thôi, coi như nàng chẳng có tội tình gì. Mà cái dcm, đang yên đang lành, mấy người làm cùng với nàng cũng thật duyên dáng lắm cơ. Chuyện bị hấp diêm hay ho lắm sao mà mới gặp nhau đầu năm đã nhao nhao lên hỏi han nàng. Tao nhắn lại trấn an nàng: “Chuyện hôm đó cũng chẳng có gì. Nếu mọi người hỏi, em cứ nói: ‘Từ quán hát ra em về nhà luôn, nhưng do điện thoại tắt chuông nên em không biết người yêu em gọi’. Em chỉ cần nói vậy thôi nhé”. “Trời, hông có gì là hông có gì như nào? Hum đó anh đón em mừ. Sao giờ lại nói anh hông gọi được cho em? Huhuhu”. “Em cứ nói như anh dặn. Chiều anh sẽ lên đón em sớm, đứng chờ em ở dưới sảnh, rồi mọi người sẽ không hỏi em chuyện này nữa đâu”. “Anh nói em nghe qua loa chuyện ngày hum đó là như nào có được hông? Còn chuyện anh… giám đốc chi nhánh Hưng Yên nghỉ việc nữa á, là sao anh? Sao lại liên quan tới em? Em hông hỉu gì hết trơn thiệt lun á”. “Thôi, để tối về nhà. Việc ông kia, ai hỏi em cứ nói ’em không rõ’. Vậy thôi. Tối về anh sẽ nói cho em nghe. Yên tâm, không có gì cả. Cứ làm như lời anh nói. Nhé. Anh đang bận”. “Dạ. Huuu”. Buổi trưa, tao đang chuẩn bị dẫn mấy con mái cùng phòng đi ăn thì nàng gọi tao. – Anh. Anh được nghỉ chưa? Lát ăn trưa xong, phòng em đi lễ đầu năm nhưng em hông đi. Giờ anh lên đón em về được hông? Tao đoán chắc nàng sốt ruột vì chuyện trước tết của nàng nên nàng từ chối đi lễ cùng với mọi người để về gặp tao sớm hơn nghe chuyện. Khổ thân. Tao trả lời nàng: – Anh định đi ăn, nhưng em nghỉ chiều thì thôi, để anh lên đón em luôn xong anh với em đi ăn cái gì rồi về. – Vâng. Em chờ anh dưới sảnh nhe. – Okie. Tắt máy, tao đánh xe ra khỏi cơ quan và lên thẳng bank đón nàng, để lại sau lưng bao tiếng sụt sịt xen lẫn những câu chửi thề của bọn con gái cùng phòng, )).
0 bình luận