Chương 27:

Biết nàng giận tao “lắm rồi” nên nàng mới dám xưng hô như thế với tao. Tao nghĩ trong đầu. Có lẽ tao đã sai thật và đã sai suốt những ngày vừa qua. Khi tao vẫn mãi tự cao tự đại không thèm để ý tới những cảm xúc của nàng. Tao vẫn nghĩ rằng chiếm được nàng rồi thì nàng sẽ mãi mãi thuộc về tao. Và tao, tao muốn làm gì thì làm. Tao đã sai :( Tao xuống nước. – Anh xin lỗi. Nàng khóc to hơn. Tao tiến lại gần ôm nàng vào lòng. Nàng cúi gằm mặt và không còn đẩy tao ra xa nữa, nhưng… nàng thì thầm. – Chúng mình chia tay. Bầu trời dường như sụp đổ ở dưới chân tao ngay sau câu nói của nàng. Tao buồn vô hạn. Tao ấp úng. – Anh sai rồi. Cho anh xin lỗi. Nàng vừa mới nín lại khóc nức nở. – Chúng mình chia tay. Em sẽ đi xa và không còn ở đây nữa. Trời đất trong tao cuồng quay. Không ngờ lại có một ngày buồn nhiều như thế với tao. – Em đi Úc? – Vâng. Vậy là hết thật sự rồi. Buồn lắm chúng mày ạ. Sẽ không còn nữa những “Ngày mai, trên đường phố này, những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ, xa lìa ánh đèn, có anh đưa em về bến mơ…”. Tao tính đêm nay sẽ ở với nàng. Xin lỗi. Vì giờ xin lỗi là điều duy nhất tao có thể nói và có thể làm. Nhưng tao đang đứng ôm nàng thì bạn nàng tới. – Anh buông ra, bạn em đang đợi. Tao ra lan can nhìn xuống thì thấy một người đàn ông đi xe SH. Tao hỏi nàng: – Ai đấy? – Bạn em. Tao tự ái và ghen. – Thôi em đi đi. Tối đó buồn chán, tao nằm trong phòng đốt thuốc và nghĩ vẩn vơ một mình. Những ngày sau đó nàng lại tiếp tục lạnh lùng và tránh mặt tao. Tao từ hối lỗi chuyển sang tự ái, lao đầu vào các cuộc chơi. Các Night Club, các quán nhậu đêm và cả bé mèo. Kiếm được bao nhiêu tiền tao tiêu bằng sạch. Thêm hai tuần nữa nàng giữ khuôn mặt lạnh lùng và đầy thù hận với tao, và cũng là tròn một tháng ngày tao đi làm. Tháng lương đầu tiên tao mua biếu bà già tao 2 cái áo. Tao mua 2 thỏi son môi để tặng cho nàng nhưng cất trong xe, không biết có nên tặng nàng hay không. Vì giờ tao nghĩ chắc tao và nàng sẽ chia tay thật. Số tiền còn lại tao rủ cả phòng đi ăn hải sản. Nàng giờ đã quá xa vời với tao mất rồi nên tao không rủ nàng đi. Tao nghĩ thế. Đang ngồi uống rượu thì nàng nhắn tin “Anh đang ở đâu?”. Tao mừng, tao vui, rồi tao buồn. Hơn 3 tuần rồi tao mới lại nhận được tin nhắn của nàng. Nhưng giờ còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Tao nhắn lại “Anh đang tiếp khách”. Nàng nhắn lại “Anh về em muốn nói chuyện với anh”. Tao vẫn tự ái “Có chuyện gì em nói luôn đi, hoặc gọi cho anh, anh vẫn nghe được”. Nàng gọi cho tao: – Alo. – Anh bận chuyện gì? Em đã chậm kinh gần 2 tuần rồi anh có biết không? What the fuck??? – Em chậm kinh. Nghĩa là sao? Nàng ấp úng: – Em sợ… em sợ em… em đã có bầu… với anh. Tao im lặng. – Anh có về hông? Nàng có bầu, bầu với tao. Tắt máy, tao lốc nốt cốc rượu rồi móc ví lấy tiền đưa cho bé mèo: – Lát mọi người ăn uống xong, em thanh toán giúp anh. Nhé. Anh có việc phải về gấp rồi. – Dạ. Nhưng có chuyện gì vậy anh? – Anh nói chuyện sau. Bé mèo ghé sát miệng với tai tao để không bị những âm thanh hỗn độn từ trong quán nhậu chen vào. – Nhưng… anh uống nhiều rồi, lái xe liệu có ổn không? Hay để em đưa anh về. Nói xong bé mèo nhìn tao ái ngại. Vẫn âm lượng ấy. Nhỏ nhẹ, ân cần, ấm áp và rất riêng. Tao ghé vào tai mèo: – Anh về được. Cảm ơn em. Tao chào mọi người rồi đề máy xe đi về. Bé mèo nhìn tao lo lắng. Vậy đó chúng này. Trong mắt mọi người trên cơ quan tao, thì bé mèo mới chính là người yêu tao. Còn nàng, nàng là bí mật của riêng mình tao mà không ai biết. Khó nghĩ!!! Hơi men chuếnh choáng trong người, tao lái xe trên đường về với cả một tá suy nghĩ trong đầu. Miên man và hỗn độn. Tao nghĩ đến nàng, nghĩ đến cái thai ở trong bụng nàng. Rồi tao lại nghĩ tới cả bé mèo. Một sớm mai, khi em nhận được thiệp cưới của tao với nàng… sẽ thế nào??? Chẳng còn lại chút hồn nhiên. Ánh mắt của nàng chất chứa muộn phiền. Cuộc tình đi qua trong em, mang bao tiếc nuối, trái tim vỡ tan. Hẹn nhau nơi cuối cuộc đời. Sẽ có với nhau giây phút tuyệt vời. Vì đời đâu như trong mơ, để lại bơ vơ nỗi đau mình em. Khi em như hoa nhạt màu. Anh quên khi ta có nhau. Những phút ân ái lần đầu. Cho tim càng thêm nhói đau. Cánh hoa tàn… Dưới chân nàng… Là cả tuổi xuân rơi theo mối tình. Sương rơi trên cánh lụa hồng. Hay nước mắt em ngóng trông. Mong tình sẽ đến một lần. Bên em để thôi nhớ mong. Cánh hoa tàn. Dưới chân nàng. Là cả tuổi xuân rơi theo mối tình nàng khóc cho mình. Chuyện với bé mèo, tao nghĩ trong đầu “chắc mình sẽ phải dừng lại tại đây, để không làm gì khổ cho em nữa. Dừng lại khi mà mọi chuyện vẫn chưa có gì!!!”.
0 bình luận