Chương 25:

Điện thoại của tao không bao giờ khóa nên chắc đêm qua khi tao ngủ rồi, thấy tin nhắn tới nàng mở ra xem. Không biết nàng có giận không. Nàng nhắn hỏi tiếp: “Ai nhắn vầy anh?”. Tao nhắn lại: “Em gái chị đối tác”. Nàng nhắn có chút dỗi hờn: “Em gái đối tác??? Anh mới đi làm mà quan hệ rộng ghê vầy? Huhu”. Tao nhắn lại: “Không có gì mà”. Nàng nhắn lại cụt lủn: “Uhm”. Tối đó về, nàng đòi xem điện thoại của tao. Nhưng không có gì nên mọi chuyện lại bình thường như những ngày qua. Hàng ngày tao vẫn đi xe cùng nàng, tao chở nàng tới cơ quan tao làm rồi tao xuống xe để nàng đi xe lên bank làm việc. Cuối tuần, đúng như đã hẹn, chị đẹp lái BMW dẫn theo bé mèo đón tao và anh trưởng bản ở cổng tập đoàn. Ông chú phó tổng công tác nước ngoài nên không tham gia. Chiều nay, lúc tao báo nàng tao phải tiếp khách, nàng chỉ nhắn lại duy nhất hai từ: “Vâng ạ” mà không hỏi thêm bất cứ câu nào. Lên xe, chị đẹp kéo anh trưởng bản lên ngồi ghế phụ, đẩy tao cùng với bé mèo ra hàng ghế sau. Chị đẹp nói với bé mèo: – Nay mèo xin lỗi anh Châu thì xin lỗi đi. Nói xong chị đẹp cười tươi roi rói. Còn bé mèo lí nhí: – Hôm đó, về sau em có nhắn tin cho anh Châu mà. Tao nói với chị đẹp: – Có gì đâu chị, chuyện cỏn con ý mà. Anh trưởng bản xen vào. – Vì là không có gì đâu nên anh chị mới cần chú là “phải có gì”. Tao trêu lại: – Có gì là có gì anh? – Có người yêu chưa? Anh trưởng bản hỏi tao. – Em à? Em có rồi. Có lâu ồi. – Có rồi thì có thêm. Chị đẹp xen vào. Hỏi anh trưởng bản. – Thêm như anh ấy hả? – Không biết. Anh trưởng bản trả lời rồi cười khanh khách. Ông anh nói tiếp: – Châu, mình là đàn ông có thêm là chuyện bình thường. Phụ nữ bây giờ họ cũng còn thế nữa là. Có chị, có chồng con rồi, nhưng vẫn có thêm cũng có sao đâu. Gia đình hạnh phúc, sung túc như thường. Ha ha. Chắc anh trưởng bản đá xoáy chị đẹp. Người anh vừa nói chính là chị đẹp chứ ai. Dcm, dối chồng đi công tác xa, thực ra vẫn nằm trong đất Hà Nội để bú cặc trai. Haizzzz. Bé mèo ngồi im nghe chuyện. Công nhận bé mèo hiền thật. Nếu tao chưa có người yêu chắc tao cũng sẽ… Tao nghĩ trong đầu. Kết thúc buổi hát tao cũng phê phê, hôm nay chị đẹp và anh trưởng bản không về với nhau. Từ phòng hát ra, trưởng bản vẫy taxi về, còn tao đi cùng chị đẹp với cả bé mèo về phố nhà tao. Ngồi cạnh bé mèo khiến tao thổn thức. Có lẽ do rượu trong người và sự dễ thương nhẹ nhàng nhút nhát của em. Qua thêm một phố mắt tao lại như mờ đi một tí. Rượu ngấm. Hay tình ngấm rồi đây. Phố đêm đèn màu giăng giăng… Tao đang phê rượu, lại ngồi cùng với gái xinh. Trong khung cảnh này dễ làm cho con người ta lạc lối. Tao cũng là đàn ông, nên cũng có máu ham mê sắc dục. Nhất là trước sự săn đón của bọn đàn bà, thật khó để thoát ra được. Bé mèo thì vẫn như thế, không vồ vập, không thô thiển, không trơ trẽn. Xinh đẹp và nhẹ nhàng. Cứ thủ thỉ tâm tình trên suốt quãng đường về. Thi thoảng em hỏi tao “Anh có sao không? Lần sau anh đừng uống nhiều như thế” làm tao xúc động. Tao nói “không sao” rồi tính nắm tay bé mèo. May sao tao kìm lại được. Chị đẹp thi thoảng đá gương chiếu hậu quan sát tình hình của tao. Rồi chị nói chuyện công việc. Tao phê nên chỉ ậm ừ. Nhưng nghe loáng thoáng “Lô hàng sắp tới mà XYZ giao về nhà máy vẫn có đầy đủ chứng từ hải quan, Co – Cq, Bl, Pkl… nhưng máy móc thì là…”. Chị đẹp bỏ lửng câu nói. Tao hỏi lại “Vậy seri máy có khớp với chứng từ không?” Chị đẹp trả lời: “Seri đã được đóng lại và khớp. Chỉ cần Châu nhận và ký là xong”. Tao ậm ừ “Để mai em xem cụ thể”. Thì chị đẹp chơi bài ngửa “Châu nhận và ký giúp chị, chị gửi Châu quà”. Nói xong bé mèo lấy từ túi xách một cái phong bì rồi đưa cho tao. Chưa biết câu chuyện như nào nên tao không nhận. Tao nói, có gì sẽ làm việc sau. Chị đẹp có vẻ hơi thất vọng vì không đạt được mục đích. Nhưng vẫn vui vẻ cười nói hỏi chuyện riêng tư của tao. Đến đầu phố vào ngõ nhà tao, chị đẹp kêu em gái chị dìu tao đi vào. Tao phê thật sự, đủ sức bước đi nhưng không còn đủ tỉnh táo. Bé mèo dìu tao, mùi hương thơm nức. Tao nắm tay bé mèo đi tới cổng nhà. Tao biết mình đang tham lam. Có nàng đã đủ quá rồi, vậy mà… bản tính phóng khoáng cùng với khí chất ngút trời từ thời sinh viên nó đã ăn sâu vào con người tao. Cho tôi mười ngón thiên thần, cho tôi mười ngón thiên thần, để tôi dìu người tôi yêu, dìu người chưa yêu, và… người không yêu. – Nhà anh đây rồi. Em đi về đi. Bé mèo vẫn nắm tay tao thủ thỉ. Để em gọi cửa, đợi anh vào nhà rồi em đi về. Vẫn âm lượng đó, nhỏ nhẹ, ấm áp, rụt rè làm tao xúc động thật sự. Tao tính đẩy em vào tường hôn luôn tại đó, nhưng mà may sao bà già tao ra mở cửa nên tao kìm lại.
0 bình luận