Chương 20:

Buồn ngủ quá, haizzzzz, ngáp ngắn ngáp dài, làm mấy đứa đồng nghiệp nhìn tao rồi che miệng cười. Tao nghĩ bụng “cười cái lồn, lại còn che miệng, nhìn bố đẹp trai chắc thích bỏ mẹ, sẽ có ngày, giờ cứ cười đi”, dcm. Tao tính đi xuống highland bú cốc cafe cho nó tỉnh táo thì thì ông anh lại xuống. Sau khi hỏi tao: “Em đọc thấy có vấn đề gì không?”. Rồi đéo chờ tao trả lời, ông nói: – Em chuẩn bị hồ sơ của mấy thằng nhà thầu, chiều nay tiếp khách với anh. Tao tính hỏi: Hồ sơ ở đâu, tiếp ai, ở đâu, tiếp như thế nào… nhưng thôi. Chắc ông cũng đéo đời nào để mình ngồi làm cảnh khi tiếp người ta. Ôi dcm. Giờ đi tiếp khách thì nói cái lồn gì nhỉ. Giờ vẫn còn nhầm chưa nhớ được hết cả cái tên tập đoàn thì lấy cái đầu buồi gì ra mà nói chuyện. Hỏi tao Shang đánh quân gì, Roman nâng cấp ra sao còn được, chứ mấy cái mà trong xấp tài liệu nó ghi giai đoạn 1, giai đoạn 2… thì bố lạy thầy. Nhưng thôi cũng đành “ok anh” chứ biết làm sao. Đến đâu rồi tính tới đó. Vừa chỉnh chang lại quần áo chuẩn bị bước ra hỏi mấy đứa cùng phòng: “Hồ sơ mấy thằng nhà thầu ở đâu” thì con bé trên ban ôm một xấp nữa mang xuống cho tao. Nó nhẹ nhàng: “Chiều nay sẽ gặp thằng này, thằng này anh nhé. Anh xem qua rồi có gì không hiểu anh hỏi em nhé”. Tao: “Ok, cảm ơn em”. Con bé nói tiếp: “Xem xong 2 thằng này anh xem thêm 2 thằng nữa là thằng này và thằng này để có thể mai mình sẽ gặp họ đó anh”. Tao lại: “Ok em”. Tao “ok em” cho vui, chứ nó cứ nói “anh xem, anh xem” mà tao chưa biết xem gì. Nhưng sau khi con bé hướng dẫn tao phải xem những gì, căn cứ vào đâu để đánh giá thì tao cũng hiểu sơ sơ. Không khó lắm với một thằng thông minh như tao. Tao ngồi nửa tiếng thì xem hết 6 thằng, và cũng phác họa được sơ sơ năng lực của từng thằng (Nếu căn cứ theo hồ sơ gửi lên tập đoàn). – Báo giá. – Technical data. – Báo cáo tài chính. – Báo cáo kiểm toán nội bộ. – Báo cáo kiểm toán độc lập. – Hồ sơ năng lực. Và bên được tập đoàn bật đèn xanh cho lên gặp ban tao rồi chỉ định ban tao “Tiếp và tạo điều kiện” lại là đơn vị “vừa mới thành lập” và “yếu đuối nhất”. Nhưng… gặp xong rồi tao mới hiểu vì sao. Tiền và gái đẹp sẽ làm thay đổi tất cả, còn “tâm hồn đẹp”… thôi dẹp nó đi. Sau cuộc họp với phía nhà thầu, tao quay về phòng và ngồi suy nghĩ một mình. Dcm, sao người ta có thể đổi trắng thay đen một cách trắng trợn như thế. Vậy mà ở trường chúng nó dạy mình… Tao cười nhếch mép. Như này thì khác buồi gì sau khi thu bài, hội đồng chấm thi cho phép thí sinh lấy lại bài thi, và còn đưa luôn cho cả đáp án, về nhà làm lại. Dcm. Đời, đúng là gian dối lọc lừa. Và nhiệm vụ của tao bây giờ là lấy giá của ABC – Một đơn vị có tiếng, đứng đầu và cực uy tín trong lĩnh vực này, chuyển cho bên XYZ – Một đơn vị mới có giấy phép kinh doanh chưa tới nửa năm, cực kỳ “yếu đuối”, như cái vị trí chữ “XYZ” mà tao đã đặt cho nó, và được điều hành bởi một ‘chị đẹp’. Tao hơi bất mãn. Dcm, thế này thì… tao cùng với mấy thằng trên truyensextv.pro lập lên công ty rồi đi đấu thầu chắc là cũng trúng. Đúng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Giờ tao mới hiểu hết được ngụ ý các cụ ngày xưa. 4h chiều, đang ngồi nhắn tin với nàng thì ông IT dẫn thằng ktv bên công ty máy tính vào lắp cho tao bộ máy tính mới. Cài xong một số phần mềm cơ bản và lập email thì cũng tròn 5 giờ chiều. Mọi người về hết. Tao tính vào mạng cập nhật tin tức, tranh thủ chờ nàng qua đón, thì ông anh trưởng ban chạy xuống tận phòng đưa cho tao cái phong bì, ông nói: “Bên XYZ gửi em và mời ban mình tối nay đi ra Hồ Tây ăn tối”. Tao hơi ngạc nhiên, vì tao vừa vào mà “cũng có phần”, kể cũng ngán thật. Nhìn thái độ tao, ông anh trưởng ban nhận dạng được ngay: “Cầm lấy cất đi, em sẽ đi cùng bên đó cho đến khi kết thúc cái dự án này, không ngại đâu, thế này chưa là gì cả”. Tao chẳng cần biết bao nhiêu, nhưng ông anh đã nói vậy rồi thì đành cảm ơn. Tao nhắn cho nàng: “Nay anh tiếp khách, em về đi nhé!”. Nàng không nhắn lại, có lẽ là nàng giờ đang chạy xe trên đường. Nhắn cho nàng xong tao nghĩ trong đầu: “Dcm, hỏng hết cả kế hoạch tối nay của mình với nàng. Chắc nhớ nàng chết mất thôi…” Khoảng 5 phút sau thì nàng gọi tao: – Anh, em tới rồi nè, anh ra đi. – Anh nhắn em nhận được không? – Ủa, anh nhắn hở. Em hông để ý. Mờ anh nhắn chi? Nói lun đi. Hiii. – Thôi đứng đợi anh, anh ra gặp em một chút. Nhớ em sắp chết rồi này. – Xạo hông. Cả ngày nhắn được vài chữ mừ nói nhớ chít. Mà sao lại gặp một chút? Anh hông về sao? – Anh bận tiếp khách. Thôi nhé. Anh ra cổng đây. – Dạ.
0 bình luận