Chương 15:

Tao trêu nàng. Vì tao biết ông Long rất ghét thằng này. Đó là ông ấy còn chưa biết chuyện nó lừa dối nàng rồi còn mượn tiền của nàng nướng vào lô đề cờ bạc. Nếu biết thì chắc chỉ cần ngửi thấy hơi nó ông ấy cũng đã lao đến bim cho mấy phát vào mồm. Vì vốn tính ông ấy rất cục súc, đi đá bóng cùng nên tao biết. Nàng dừng lại, đập vào tay ông anh trai rồi nói: – Anh, anh về kiu ổng em hông có nhà nhe. Em và Châu đi ra cafe. Đi Châu. Nói xong nàng tính kéo tay tao đi thì tao giữ tay nàng lại. – Kệ người ta, coi như người ta đến chơi thôi. Sao đâu. Nàng nhìn tao rồi nói “Nhưng mà em hông mún”. – Đi. (Tao kéo tay nàng) Tao kéo tay nàng đi tiếp. Thật ra tao đéo ghen đâu, nhưng nhìn thấy nó tao lại “cảm thấy cay dái” vì nó từng yêu và làm khổ nàng của tao. Ngày tao về Hà Nội, tao tiếc vì nàng đã tự chia tay nó nên tao không còn cơ hội so găng. Vì thật ra lúc dưới trường tao đã xác định: Khi về Hà Nội, nếu nàng và nó chưa chia tay nhau thì tao cũng sẽ tấn công “rất mạnh” nàng để kéo nàng ra khỏi cái mớ bòng bong mà nó đã tạo ra cho nàng. Tao yêu nàng, tao sẽ cho nó thấy người mà nó đang yêu xứng đang được hưởng những thứ tốt hơn gấp 3 vạn 9 nghìn lần so với những gì nó đã mang đến cho nàng. Sức khỏe tao có, sức trẻ tao thừa, bất kể sáng trưa, dù mưa hay nắng, dù có đắng cay… chỉ cần nàng gọi là tao có mặt chứ đéo phải chỉ khi hết tiền và khi thèm địt thì mới vác cái mặt về tìm nàng như nó. Đàn ông quân tử đéo ai làm thế. Kể cả bố mẹ tao đéo có cái gì thì cũng đéo bao giờ tao hành xử như vậy đối với phụ nữ. Dcm. Cầm vàng mà để vàng rơi là như nó đó các mày. – Đi, em ngại cái gì. Tao điên nên kéo tay nàng hơi mạnh, làm nàng tưởng tao đang ghen. – Anh… Để em tới đuổi ổng về. Tao không nói gì, đến cửa nhà nàng, tao chào anh nàng rồi đi vào thẳng trong nhà. Nàng nhìn theo tao hụt hẫng. Bà già hỏi chuyện công việc của tao rồi giục tao đi ra phố mua quần áo mới để mai đi làm. Lấy con SH của bà chị gái để lại, tao ra OWEN ôm ít sơ mi mang về dùng tạm. Đứng với thằng kia, nàng định gọi tao để nói gì đó nhưng tao lơ nàng. Mua quần áo về, không thấy thằng kia đâu, nàng thì đang ở trong nhà. Tao mang quần áo lên phòng cho vào máy giặt xong xuống ăn cơm cùng ông bà già. Mải nói chuyện với ông già về việc ngày mai nên tao quên mất điện thoại trong phòng. Sờ đến điện thoại thì thấy đầy rẫy tin nhắn của nàng. “Anh đi đâu đó”. “Anh ăn cơm chưa, sang ăn với em không”. “Tối anh có sang đây không để em còn để cửa phòng. 10h rồi đọ”. “Anh giận em à?” Ha ha, có thính để bẫy nàng rồi. Đêm nay sẽ dùng tới nó. Hơn 10 giờ tối, tao với ông già vẫn đang nói chuyện thì nàng mò sang (Chắc nhắn cho tao mà không thấy tao nhắn lại nên sang dò la tin tức đây mà…). Bà già gọi nàng vào chơi, buôn chuyện. Khoe: “Mai thằng Châu đi làm. Chỗ đó lương cao, phù hợp với những thằng lười như nó. Lại còn có mấy con bé xinh xắn ra phết, số thằng chó này thế mà hên. Có khi đi làm lại lấy được vợ. Đúng là chó ngáp phải ruồi, chả bù cho con chị nó, đi xa vất vả blo bla…”. Tao trêu bà già: – Mẹ có biết sáng con phỏng vấn căng thẳng như thế nào không mà mẹ nói thế. Ngồi cả buổi sáng, căng như dây đàn. Trả lời sai câu nữa thôi là trượt. – Cái mặt mày. Căng thẳng. Mày tưởng tao không biết chỗ chú X là như thế nào à? Toàn con cháu các ông ngang cỡ bố mày đấy. Mèo mù vớ phải cá rán. – Mẹ thì. Báu gở lắm đấy. Mẹ biết quái gì. Con tận mắt chứng kiến đây này. Việc thì nặng, lương thì thấp, được mỗi cái gái xinh thì mẹ nói đúng. Tao trêu bà già không quên đá pha sang nàng một cái cho nàng sốt ruột. Sập bẫy ngay. Nàng đổi sắc mặt, chắc tức tao lắm nhưng mà không làm gì được. Tao lại trêu thêm. – Thôi đi ngủ. Mai còn đi làm. Khỏi tả chắc chúng mày cũng hình dung ra. Mặt nàng căng thẳng, chắc muốn giữ tay tao lại lắm đấy nhưng mà đang ở nhà tao nên phải chịu thôi… Tao giả vờ lững thững đi lên trên phòng. Nàng mót quá gọi tao “Châu… chị… chị nhờ xíu”. Tao lại đi xuống. Lúc này ông già tao lên trên phòng đọc báo trước khi đi ngủ, bà già thì vào trong nhà rửa bát. Tao dửng dưng. – Dạ. Chị gọi em? Nàng cau mặt tức tối nhìn tao. Xong hỏi lí nhí vì sợ bà già nghe thấy: – Điện thoại anh đâu? – Đây. – Em nhắn anh đọc chưa. – Rồi. – Sao anh không nhắn lại? – Nhắn cái gì bây giờ. Người ta đi quả chả thèm hỏi lấy 1 câu. Biết mải mê rồi. Biết roooo… òi. – Có anh ý. Anh có thèm nhìn em đâu. – Vâng. Cứ cho là như thế đi, cũng được. – Anh tức em à? – Khồng. Nàng chắc tức nổ đom đóm mắt với cách nói chuyện của tao. Nhưng vẫn nghĩ tao đang ghen nên giận nàng. Nàng nói: – Anh bảo mang rượu sang uống, anh Long đang chờ anh đấy.
0 bình luận