Chương 125: Bọn chúng tha cho mẹ tôi sao?
Huy Mạnh hừ một tiếng, đâm một cây kim vào cánh tay tôi, không bao lâu đầu óc tôi rối bời, chỉ có thể chống đỡ để không ngất đi. Đức Dũng ngồi xổm xuống nắm lấy tóc tôi và bắt đầu niệm chú bên tai tôi. Những giọng nói mơ hồ và kỳ lạ xâm chiếm tâm trí tôi như những con rắn độc luồn lách. Nhưng hắn không để ý rằng mắt tôi càng ngày càng đỏ trong những lời thì thầm của hắn, ngay cả tầm nhìn của tôi cũng nhuốm đầy máu, câu thần chú không...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằng
0 bình luận