Chương 2: Nhận nuôi đứa trẻ

Lam Tiêu nhìn thấy nó liền vui mừng nói: “Xem ra đây là ông trời ban tặng quà cưới cho đội khảo cổ của chúng ta!” Lam Tiêu nhân cơ hội vòng tay qua vai Nam Trừng, cười nói. "Đừng bất cẩn, chúng ta lấy quả trứng lên trước đi." Nam Trừng hạ thấp giọng nói. Khi mọi người chuẩn bị đến gần quả trứng thì đột nhiên nó phát ra tiếng "rắc, cạch, cạch". Một góc bề mặt vỏ trứng xuất hiện một vết nứt nhỏ. Một lúc sau, một bàn tay nhỏ bé đột nhiên thò ra khỏi quả trứng. Dần dần một em bé nhỏ xuất hiện từ quả trứng. Đôi mắt cậu bé nhắm nghiền nhưng mái tóc đen và lông mi đã dài ra. Hai bàn tay nhỏ bé đang cầm vỏ trứng liên tục đưa lên miệng nhai “tách tách”. "Trời ơi! Chỉ còn lại năng lượng sống của cấp độ Hồn Thú 100 năm. Em phải làm gì đây?" Nam Trừng háo hức hỏi Lam Tiêu. Bất cứ ai cũng sẽ lo lắng nếu mức độ sống ở mức 100.000 năm giảm xuống tới mức này. Lam Tiêu cười khổ nói: "Còn có thể làm cái gì nữa? Quá kỳ lạ rồi. Tiếp tục quan sát đi. Trong quả trứng này thật sự có một đứa bé, một đứa bé được sinh ra từ trong trứng, em có dám tin không?" Bên cạnh có một nhà nghiên cứu khác nói: "Anh à, chẳng lẽ là tái sinh của Hồn Thú 100.000 năm sao?" Lam Tiêu cười khổ: "Có lẽ là không phải." "Chúng ta cũng đập vỡ một mảnh vỏ trứng và mang về nghiên cứu đi. Nam Trừng, em tới đây mang đứa nhỏ này ra ngoài đi, chúng ta muốn giữ lại cái vỏ trứng này để chứng minh kết quả nghiên cứu khoa học của chúng ta." Lam Tiêu nói với Nam Trừng. Nam Trừng đi tới, khi nhìn thấy đứa bé trong vỏ trứng, ánh mắt cô không thể dời đi. Đứa trẻ ấy có khuôn mặt tròn trắng trẻo, dịu dàng, hồng hào, hơi mũm mĩm và có hai lúm đồng tiền nhỏ trên má, nó dễ thương khiến người ta muốn chăm sóc. Trong phút chốc, trong lòng cô bất ngờ tràn ngập tình mẹ, ánh mắt trở nên dịu dàng. “Tôi sẽ nhận nuôi nó.” Nam Trừng nói không chút do dự. Cô không biết tại sao nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ, cô đã thích nó từ tận đáy lòng, cô chỉ cảm thấy mình phải bảo vệ đứa trẻ và chăm sóc nó thật tốt bằng mọi giá. Lam Tiêu cười nói: "Trước khi kết hôn mà em có một đứa con sao!" Mặt Nam Trừng đỏ bừng, bướng bỉnh nói: "Sao vậy? Nếu nó đã không có mẹ thì em sẽ làm mẹ nó." Trong mắt Lam Tiêu có chút thương hại nhìn cô: “Anh nói em ngu ngốc là đúng rồi mà em còn không chấp nhận.” Nam Trừng trừng mắt nhìn hắn: “Đã bảo anh đừng mắng em ngu mà.” "Hahahaha!" Mấy người khác cũng đồng thanh cười. Đội của bọn họ từ trước đến nay rất đoàn kết vì Lam Tiêu có một loại sức hấp dẫn không thể giải thích được, luôn thuyết phục được những người xung quanh. Hoặc có thể đây là EQ của hắn quá cao. Nam Trừng nói: “Đặt tên cho đứa bé này đi Lam Tiêu.” Lam Tiêu lập tức nói: “Vậy thì lấy họ của anh còn tên do em chọn.” Nam Trừng nói: “Vậy thì cứ gọi nó là Lam Hiên Vũ đi.” Để trao cho đứa con này một địa vị hợp pháp ở liên bang, Lam Tiêu và Nam Trừng sẽ kết hôn sau một tháng nữa và tuyên bố rằng họ đã có con trước khi kết hôn. Lam Hiên Vũ cũng chính thức có giấy khai sinh của riêng mình. Cha: Lam Tiêu, mẹ: Nam Trừng. Không ai biết điều này có ý nghĩa gì nhưng điều duy nhất Lam Tiêu mong đợi là sáu năm sau, khi đứa trẻ này tròn sáu tuổi, nó sẽ thức tỉnh loại Võ Hồn nào trong nghi lễ thức tỉnh Võ Hồn mà tất cả những người cùng trang lứa đều phải thực hiện. Võ Hồn cũng là một đặc điểm của người Đấu La, mỗi người đều có Võ Hồn của riêng mình, việc thức tỉnh Võ Hồn cũng là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của mỗi người Đấu La. Nếu đứa trẻ sinh ra từ quả trứng thức tỉnh Võ Hồn thì sẽ ra sao? Và hắn ta không biết rằng khi Võ Hồn của đứa trẻ này thức tỉnh cũng là lúc bi kịch của hắn bắt đầu, một chiếc sừng từ từ được trồng lên đầu hắn ta. Sáu năm sau. Trong một thành phố, có hai người mà ai cũng tưởng là cha con đang chuẩn bị một thứ gì đó. "Võ Hồn của con người chúng ta có thể là bất cứ thứ gì. Ví dụ như Võ Hồn của mẹ con là băng, là một loại nguyên tố Võ Hồn rất mạnh. Còn Võ Hồn của cha là một cuốn sách, mặc dù nó không mạnh lắm, nhưng nó khiến cho cha con có trí nhớ vượt xa người thường. Con cũng sẽ có Võ Hồn của riêng mình. Khi Võ Hồn của chúng ta thức tỉnh trong nghi lễ sáu tuổi, nếu Hồn Lực đi kèm cũng xuất hiện thì chúng ta có thể tu luyện Hồn Lực để nâng cao bản thân, nhờ đó trở thành Hồn Sư. Nếu con thực sự có Hồn Lực, sau này cha sẽ nói cho con biết về Hồn Sư. Bây giờ, con trai, con đã chuẩn bị xong chưa?" Lam Hiên Vũ nói: "Con sẵn sàng rồi."
0 bình luận