Chương 3

Đầu tiên là bài tập về nhà của tôi bị vạ lây, tôi để vở bài tập trên bàn đàng hoàng, đi vệ sinh một lát, quay lại thì thấy vở bài tập đã bị xé thành từng mảnh vụn, bàn học của tôi cũng bừa bộn cả lên. Sau đó, tôi lại phát hiện ra cái ghế ngồi trong lớp của tôi, không biết từ lúc nào đã bị tháo mất ốc vít, tôi vừa ngồi xuống, ghế liền đổ sập, cả người tôi ngã ngồi bệt xuống đất, khiến cả lớp cười ồ lên. Tôi cũng không nói gì, tan học ra ngoài nhặt một cành cây, bẻ làm đôi, lại mài mài xuống đất, cắm vào ghế, để sau này không phải đứng học suốt. Lại qua một tuần, đến thứ hai chào cờ, tôi đột nhiên phát hiện, bộ đồng phục mà tôi đã chuẩn bị từ trước không cánh mà bay. Vì vậy, thứ hai hôm đó, toàn trường mấy nghìn người đứng trên sân trường, chỉ có một mình tôi không mặc đồng phục, tôi lại trở thành đối tượng mà mọi người chú ý. Sau đó, tôi tìm thấy bộ đồng phục trong nhà vệ sinh, lúc đó, bộ đồng phục có ghi tên tôi đang nằm yên tĩnh trong bồn tiểu của nhà vệ sinh nam. Hành động trả thù liên tiếp của Tuấn Kiệt đối với tôi cuối cùng cũng khiến một số bạn học không thể nhìn nổi nữa, các bạn ấy nói với tôi, những chuyện này đều là Tuấn Kiệt làm. Lúc đó phản ứng đầu tiên của tôi là tức giận, tôi tìm cậu ta, chất vấn tại sao lại làm như vậy. Nhưng Tuấn Kiệt lại nổi giận, một mực phủ nhận, còn nói với tôi: [Cậu dựa vào đâu mà nói là tôi làm? Cậu nhìn thấy bằng mắt nào?] Tôi còn muốn tranh cãi với cậu ta, vừa định mở miệng thì nghe cậu ta nói: [Lưu Vân, cậu đừng vu khống, làm hỏng danh tiếng của tôi!] Tôi biết không thể nói lý với loại vô lại này, coi như bị chó cắn một cái, quay người định bỏ đi. Nhưng cậu ta lại nắm chặt lấy tôi không buông. [Đứng lại!] Tuấn Kiệt túm lấy cổ áo sau gáy tôi, tôi quay người nhìn cậu ta. [Ngày mai mang hai trăm tệ đến đây, coi như tiền bồi thường tổn thất tinh thần của tôi, tôi sẽ không so đo với cậu nữa.] [Cái gì?] Tôi bật cười trước lời nói của Tuấn Kiệt, [Cậu gây sự với tôi, cậu còn không so đo, còn bắt tôi đưa cậu hai trăm tệ?] Tuấn Kiệt thấy tôi không để bụng, liền chỉ tay vào tôi: [Ngày mai tôi không thấy hai trăm tệ, cậu sẽ không có quả ngon để ăn đâu!] Tôi vẫn không để bụng, quay người bỏ đi. Sau đó, mới có cảnh tượng hôm nay tan học, ở trong ngõ nhỏ. ... Về đến nhà, đã là bảy giờ tối nhưng mẹ vẫn chưa về. Mẹ là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, thời gian gần đây, mẹ vẫn luôn bận rộn với các loại hội nghị nghiên cứu giáo dục và các công việc khác của trường, thường xuyên về nhà rất muộn. Mặc dù bụng đã đói cồn cào nhưng nhìn tình hình này, có lẽ còn phải chịu đựng thêm một lúc nữa. Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy bị Tuấn Kiệt chặn đường trong ngõ nhỏ, tôi lại thấy khó xử. Có nên tìm mẹ xin tiền, rồi đưa cho Tuấn Kiệt, để mọi chuyện lắng xuống không? Nếu tôi không đưa tiền, sau này Tuấn Kiệt chắc chắn sẽ càng quá đáng hơn. Nhưng tôi lại không cam lòng chịu thua như vậy... Đang lúc tôi đang băn khoăn về điều này thì cửa kẽo kẹt mở ra, mẹ về rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Đầu tiên bước vào là một đôi chân dài thon thả bọc trong đôi tất màu da, sau đó là phần thân trên của mẹ mặc đồng phục giáo viên, vòng eo thon thả, bộ ngực đầy đặn được đồng phục bó chặt. Sau một ngày bận rộn, khuôn mặt trắng trẻo của mẹ hơi lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trời sinh của mẹ. Mặc dù không trang điểm nhưng khuôn mặt xinh đẹp của mẹ không chê vào đâu được, đôi má trắng hồng, khóe mắt không có một nếp nhăn, đầy đặn collagen, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của thời gian.
0 bình luận