Chương 3
Tiến nhăn nhó nói xong, nhấp một ngụm cà phê lớn rồi nói: “Một người đàn ông độc thân quyến rũ như em sao có thể để một người phụ nữ quản lý mình? Nhưng nếu em cưới một cô gái như thế về nhà, em thực sự sẽ bị kiểm soát.”
“Mày đang ở trong cánh đồng hoa, tìm bừa một cô cũng được mà!” Tôi nói.
“Anh cũng biết em và những cô gái đó thế nào rồi đấy, ai biết bọn họ thích em hay là tiền của em? Lỡ như họ chỉ muốn đào mỏ em, vậy thì khác gì vừa ra khỏi hang cọp lại chui vào hang sói đâu! Hơn nữa ai có thể so sánh được với Uyên thông minh và dịu dàng như vậy, kiểu gì cũng khiến dì em yên tâm!”
Tiến nói đúng, Uyên đúng là một cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại xinh đẹp, quả thực bây giờ không có nhiều cô gái như cô ấy.
“Cái này...” Tôi xấu hổ nhìn Tiến.
“Giời ơi! Chỉ có mấy ngày thôi, em ứng phó cho qua chuyện ấy, em hứa sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh!” Tiến cười lớn nói với tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Uyên.
“Cho em mượn vợ anh mấy ngày thôi!” Tiến nháy mắt với tôi, thực ra nó cũng biết rất rõ sở thích của tôi. Uyên đỏ mặt một chút, sau đó ngẩng đầu kiêu ngạo: “Mấy tên đàn ông khốn kiếp các anh coi em là thứ gì vậy?”
“Uyên à, anh Hiệp là bạn của anh, em cũng là bạn của anh, em nhiệt tình như vậy sao không giống giúp đỡ bạn bè một chút! Em và anh Hiệp là vợ chồng, đương nhiên anh phải hỏi ý kiến của anh Hiệp trước, ý kiến của em cũng quan trọng không kém, giúp đỡ anh xíu đi! Cầu xin em đó người đẹp.” Tiến háo hứng nhìn tôi và Uyên, nhưng Uyên lại quay sang nhìn tôi, tôi biết cô ấy là một cô gái tốt bụng, đầy tò mò và giàu trí tưởng tượng.
Lúc này, tôi cảm thấy tim mình đập rất nhanh, ước mơ chia sẻ vợ bao nhiêu năm nay sắp thành hiện thực, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, thật kích thích khi tưởng tượng người vợ thân yêu của mình nằm trên giường với một người đàn ông và sống như người yêu, nhưng với tư cách là một người chồng để vợ làm bạn gái của người đàn ông khác, trong lòng tôi cũng hơi chua chát, và sự chua chát này càng kích thích cảm xúc của tôi hơn.
“Được rồi, nhưng mày chỉ có thể xem chứ không thể dùng! Em thấy sao hả Uyên.” Tôi hỏi ý kiến của Uyên.
Tiến quay vẻ mặt buồn bã sang nhìn Uyên, dùng giọng đầy nước mắt cầu xin: “Chị Uyên, cứu em với!”
“Không được, em muốn nhìn anh xấu mặt!”
“Hả?” Tiến hét lên, trong lòng tôi cũng cảm thấy lo lắng.
“Chị là người tốt bụng nhất, không thể thấy chết không cứu.” Tiến làm vẻ mặt nhăn nhó bi thảm.
“Ha ha!” Uyên cười khúc khích, nghiêm mặt nói: “Ai là chị anh chứ? Anh còn lớn tuổi hơn em đó! Được rồi, anh Tiến bình thường oai phong như vậy nay cũng đáng thương, lần này em sẽ giúp anh.” Uyên luôn tốt bụng như vậy.
Tiến thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn rối rít.
“Anh ấy, cũng bớt chơi bời đi, cái cô người mẫu xe lần trước cũng tốt, vừa xinh lại còn là sinh viên đại học, nấu ăn ngon, anh Hiệp nhà em về nhà khen con bé đó suốt đấy!” Uyên liếc nhìn tôi, tôi chỉ biết cười he he đáp lại.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiến vội vàng đồng ý: “Sau khi vượt qua bài kiểm tra này, chúng ta sẽ làm một chuyến du lịch nghỉ ngơi, để em bao! Dì em sắp tới rồi, thế này đi, em với Uyên sẽ đi đón dì ấy, Uyên sẽ sống tạm ở nhà em mấy ngày nhé.” Tiến nhìn đồng hồ.
“Còn đồ của em thì sao? Em chưa chuẩn bị gì cả!” Uyên nói.
“Chồng em sẽ giúp em thu dọn đồ đạc và gửi đến ‘nhà hai người’, được chưa.” Tôi giả vờ buồn bã nói.
“Đáng ghét! Nếu anh nói vậy thì em không đi nữa.” Uyên xấu hổ.
“Cục cưng, anh đùa em thôi mà!”
0 bình luận