Chương 1
Tôi với Uyên vừa mới cưới được một năm, có thể nói cô ấy có vẻ đẹp như một nữ thần, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên cởi quần áo của cô ấy, nhìn thấy thân hình trần trụi trắng như mỡ cừu của cô ấy, tôi thật lòng ngưỡng mộ kỳ tích của tạo hóa đã ban cho một người phụ nữ cơ thể lồi lõm và toát lên vẻ đẹp tuyệt vời đến thế. Trên chiếc giường tân hôn, cô ấy giống như một con cá trơn trượt trong vòng tay tôi, tôi mới hiểu sâu sắc vì sao người xưa dùng câu “cá nước vui đùa” để miêu tả quan hệ vợ chồng.
Sau khi kết hôn, Uyên lại càng nữ tính hơn nhờ những dòng tinh dịch mà tôi đút cho, Uyên sinh ra đã có làn da trắng trẻo mịn màng, giờ đây làn da trắng ngần ấy lại có chút đỏ nhạt, đôi mắt to luôn ngấn nước nhìn tôi, toát ra vẻ mơ hồ của một thiếu nữ. Đôi môi nhỏ nhắn, dường như luôn mỉm cười, dáng người đầy đặn, đặc biệt là một đôi chân ngọc, trắng nõn và cân đối, cặp đùi khoẻ khoắn và cặp mông đầy đặn tiết lộ bí mật của người phụ nữ trưởng thành.
Lúc này người vợ đáng yêu của tôi đang nhìn về phía tôi, hôm nay bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang, cô ấy đeo kính râm đen, tóc được uốn thành sóng và xõa ra. Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng, bầu vú hơi run rẩy khi bước đi, váy dài đến đầu gối, cặp mông đầy đặn được quấn chặt, cô ấy không đi tất, một bắp chân xinh đẹp lộ ra dưới đôi chân trần, tròn và thẳng như chạm khắc ngọc bích, bước trên đôi giày cao gót tiến về phía tôi.
Tôi không thể vui hơn khi thấy nhiều người qua đường chú ý đến cô ấy, đặc biệt là một anh chàng đeo kính, nhìn chằm chằm vào mông vợ tôi, thấy hắn nuốt nước miếng, trong lòng tôi lại cảm thấy tự hào hơn, hình ảnh chàng trai này nằm trên người Uyên và ôm chặt cặp mông trắng như tuyết của cô ấy chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi rất băn khoăn về về tâm lý của mình, tôi rất yêu vợ và không có hứng thú với cơ thể người phụ nữ khác nhưng tôi lại cảm thấy rất phấn khích khi nghĩ đến việc những người đàn ông khác gần gũi với vợ tôi. Lúc đầu tôi tưởng mình là kẻ biến thái, nhưng sau đó tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết về NTR trên mạng, sau đó tôi nhận ra không phải chỉ cá nhân tôi mà đây là một hiện tượng tập thể. Sau đó, tôi dành nhiều năm giao tiếp với bạn bè trên mạng để cảm thấy bớt biến thái hơn.
“Chồng ơi, sao anh lại gọi em đến đây gấp thế? Làm em phải xin nghỉ phép với sếp đó.” Miệng nhỏ của Uyên phàn nàn nhưng vẫn nở nụ cười, kéo tôi ra khỏi trạng thái mơ màng.
“Có phải nhớ người ta rồi không?” Cô ấy cố tình nhấn mạnh từ “nhớ” và nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Tôi bóp mông cô ấy: “Thì nhớ em đó mà.” Cô ấy hét lên rồi bỏ chạy: “Ngại chết mất! Đang ở nơi công cộng đó!” Trên mặt cô ấy hiện lên một vệt ửng đỏ, thật sự rất đẹp.
“Biến thái tới rồi đây!” Tôi nhanh chóng đuổi kịp cô ấy, kéo nhẹ một cái, cô ấy liền rúc vào người tôi, ôm lấy cánh tay tôi, lông mày cụp xuống giống như một con cừu nhỏ. Tôi nhìn xuống thì thấy gáy của cô ấy lộ ra, mái tóc đen xoã tung rải rác, chiếc cổ trắng như tuyết, làm tôi thực sự muốn cắn một miếng.
Chúng tôi nhanh chóng vào quán cà phê gần đó, bởi vì vào buổi trưa tôi nhận được cuộc gọi từ người bạn thân nhất của tôi là Tiến, khăng khăng muốn gặp tôi ở đây, lại còn muốn gọi cả Uyên tới.
“Không biết vì sao Tiến lại vội vàng gọi anh đến đây, nó nhất định đòi phải gặp anh.”
0 bình luận