Chương 2
“Nhưng…” Chưa kịp để Như Ngọc nói xong thì một cột pháo giấy bắn ra, nhưng điều đặc biệt là thứ bắn ra không phải là giấy mà là hoa hồng tươi, trong từng hàng cây từng tốp người đi ra hoan hô vỗ tay.
Một người con trai trong tốp người đó đi lên trước, thân mặc đồng phục học sinh quần tây đen áo sơ mi trắng lịch sự, khuôn mặt người con trai ấy trông vô cùng tương xứng với tỉ lệ đẹp ở nam giới, mũi cao tương xứng với khuôn mặt góc cạnh, hai mắt toát lên vẻ quyến rũ nữ nhân, bên trên là lông mày lưỡi kiếm vô cùng sắc sảo. Nhìn qua người con trai đó không khác gì mấy Oppa trong mấy bộ phim Hàn Quốc.
Trên tay người con trai cầm một bó hoa hồng lớn, chân nhẹ nhàng quỳ xuống một bên, người con trai đó giơ cao bó hoa hồng lên trước mặt Như Ngọc lãng mạn tỏ tình:
“Như Ngọc, từ lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, tớ đã bị say mê với sắc đẹp lẫn tính cách của cậu. Từ đó hằng ngày tớ đều nhớ đến cậu, trong từng khoảnh khắc cũng như trong giấc mơ tớ cũng không thể quên cậu. Giờ đây tớ muốn nói với cậu là, Như Ngọc, cậu đồng ý làm người yêu tớ chứ?”
Mọi người xung quanh nghe lời tỏ tình của hắn bỗng chốc òa lên, những cánh hoa hồng được mọi người xung quanh ném lên trên hai người họ, cánh hoa hồng rơi xuống như một cơn mưa đỏ xinh đẹp, xung quanh phát ra những tiếng kêu đồng thanh:
“Chấp nhận đi, chấp nhận đi, chấp nhận đi…”
Như Ngọc mặt đỏ như ráng chiều, trầm ngâm một hồi lâu, rồi không biết trả lời như thế nào.
Bên cạnh Lan Hương nắm lấy tay Như Ngọc thúc dục:
“Như Ngọc à, Thành Nam đã tỏ tình thế rồi, cậu mau đồng ý đi, cậu ấy là người con trai hoàn hảo nhất trong trường rồi đó, chỉ có cậu ấy mới xứng với cậu thôi”
Hiển nhiên theo lời Lan Hương nói, Thành Nam thực sự xứng đôi với Như Ngọc, gia cảnh nhà hắn cũng không thua kém gì nhà Như Ngọc, cộng với vẻ đẹp trai hào hoa của hắn, hiển nhiên trong mắt mọi người, chỉ có Thành Nam mới thực sự xứng với Lan Hương mà thôi.
Quay lại với Như Ngọc, sau khi được bạn mình dục, cô không hề để tâm, trầm ngâm một hồi, Như Ngọc cắn môi dứt khoát nói:
“Thành Nam, cậu thực sự là một người con trai thật hoàn hảo, cậu có mọi điểm mà con gái yêu thích, nhưng cậu phải biết rằng, thứ quan trọng nhất trong tình yêu đó chính là tình cảm chân thành, chỉ có tình cảm chân thành mới có thể làm nên một tình yêu trọn vẹn. Thế nên, tớ thực sự không có tình cảm với cậu Thành Nam, tớ chỉ xem cậu là bạn mà thôi”
Dứt lời, trong ánh mắt bất ngờ của mọi người, Như Ngọc chạy một mạch đi mà không hề quay đầu lại, để lại sau đó là một không gian cực kỳ quái dị.
Còn với Thành Nam, sau khi nghe thấy Như Ngọc nói mình vô cùng hoàn hảo, là sự yêu thích của mọi cô gái thì khiến hắn vô cùng đắc ý, thầm nghĩ rằng sẽ đạt người đẹp tới tay. Nhưng Thành Nam không nghĩ rằng Như Ngọc lại một mực từ chối tình cảm của mình như vậy, hắn lặng người đi, trên tay cầm bó hoa không biết sẽ đi về đâu.
Lan Hương đứng bên cạnh nhất thời bối rối, cô cũng giống như Thành Nam, đều không hề nghĩ rằng Như Ngọc sẽ từ chối theo cách như vậy, bởi vì vốn dĩ Thành Nam quá hoàn hảo.
“Nam, anh, anh đừng nên quá thất vọng, tại Như Ngọc chưa suy nghĩ thấu đáo mà thôi, đợi thêm một thời gian nữa có khi cô ấy sẽ nhận thấy tấm chân tình của anh” Lan Hương nhìn Thành Nam, biết Thành Nam hiện đang rất bất mãn, cô từ tốn an ủi.
0 bình luận