Chương 1: Gặp Lại Bạn Cũ - Lời Mời Mập Mờ. (Phần 1).

Lưu Vũ, từng là bạn học cùng trường cấp một của Bình, hai người quen nhau cho đến bây giờ cũng đã gần mười mấy năm, là một trong những người bạn ít ỏi không nhiều lắm mà nó cho là bạn bè tri kỷ. Hôm nay lại vừa mới cho gọi điện thoại cho Bình bảo rằng là mời nó đến nhà hàng cùng hai vợ chồng ăn bữa cơm tối. Sau khi mà công ty đã hết giờ làm, bản thân Bình cũng tan tầm thì cũng đánh chiếc xe Audi của mình đi đến nhà hàng mà bọn họ đã hẹn nhau, thật xa liền thấy Lưu Vũ đang không ngừng vẫy tay ra hiệu, Bình cũng đi vào nhà hàng, tìm đến chỗ bọn họ ngồi xuống. Khi nó vừa mới ngồi vào bàn, thì một mùi thơm thoang thoảng đánh úp lại, một cái bóng hình xinh đẹp đột ngột lướt xẹt qua, sau đó ngồi xuống bên cạnh của Lưu Vũ. Lý Thư Nhã, là vợ mới cưới của Lưu Vũ, hai người cũng coi như là môn đăng hộ đối, hai người quen nhau khi học cấp ba, đại học bốn năm từng người bận rộn đất khách xa cách yêu nhau sau khi tốt nghiệp đi làm lại gặp nhiều lần có chút trắc trở thì cuối cùng ở thành phố Hồ Chí Minh hội hợp lại cùng nhau phấn đấu. Từ đó cũng đã ở hai năm trước làm hôn lễ, ngày tháng trôi qua vô cùng hạnh phúc và mỹ mãn. Mỗi lần cùng bọn họ gặp mặt đều làm cho Bình trong lòng hơi hụt hẫng, cũng không biết bao giờ bản thân mới có được người cùng mình đi đến cuối cùng. ( Thật sự cũng không cần lắm, bởi vì dù sao ở thế giới thần kỳ này vẫn sung sướng hơn nhiều, đúng không các bác). Buổi hẹn hôm nay Lý Thư Nhã ăn mặc một thân váy dài, đem dáng người phập phồng quyến rũ của chính mình phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn và hoàn mỹ, nhưng mà phần cổ áo xẻ có chút hơi thấp, thậm chí có thể nhìn thấy được bộ ngực cup C mềm mại trắng nõn mê người. Tiếp đó đi xuống là chiếc eo thon dài tinh tế, còn cặp mông thì căng tròn quyến rũ, tất cả mọi thứ đều làm cho những người đàn ông phải thèm nhỏ dãi. Cặp chân dài miên man mềm mại cùng với khí chất tràn ngập trí thức của dòng dõi thư hương, và độ tuổi 30 của thiếu phụ lại mang thêm vẻ phong tình vạn chủng đầy mê người khi mà kết hợp tất cả vào với nhau làm người không kiềm chế được mà liền trầm mê ở bên trong vẻ đẹp chết người đó. Bình rất nhanh đã phục hồi tinh thần, tỉnh táo mà nhìn lấy ánh mắt đầy nghiền ngẫm và thú vị của Lưu Vũ, bản thân tự biết chính mình vừa nãy thật sự có chút kỳ lạ, nên vội vã mà cúi đầu uống lên miếng nước che giấu đi sự xấu hổ. “ Dạo này thấy ông bận rộn phết nhỉ Bình? Có mối làm ăn gì ngon à? ” Lưu Vũ một bên cúi đầu nhìn thực đơn một bên hỏi. “Có thể vội gì đâu ông! Cũng là lên chức rồi lại đi thêm mấy cái giấy tờ vớ vẩn.” Bình chậm rãi lấy ra gói thuốc ba số 555 đưa cho Lưu Vũ, nhưng khi mà sờ túi thì mới phát hiện chính mình hôm nay lại không mang theo bật lửa (Main cũng không phải nghiện, chỉ là để xã giao công việc), tìm một hồi vẫn không thể lấy ra được. ‘ Cạch’ , Lưu Vũ đem bật lửa ném vào trên bàn, khi mà Bình đang muốn vươn tay đi lấy, lại bị một đôi tay ngọc nhanh chân đến trước, lúc này Lý Thư Nhã đã cầm lấy bật lửa, cúi người kiều mị mà vì nó châm thuốc. Bản thân bọn họ gặp mặt cũng không ít, đi ăn hay về nhau chơi cũng có mấy lần, lẫn nhau cũng coi như là đã quen biết khá lâu, cho nên trong lòng Bình tự nhiên là không có từ chối. Theo một lúc sau, khi mà trên bàn đồ ăn đã được phục vụ mang lên đầy đủ, thì Lưu Vũ lại muốn gọi mấy bình rượu. “Tao lái xe, nên không uống. Dạo này C.A cũng phạt gắt lắm. ” Bình không ngừng mà xua tay từ chối. (Các bác đi đường nhớ cẩn thận nha, đã uống thì đừng có ham rượu chè nha ( ^__^ ) ) . “ Không có sao đâu men! Tí nữa cùng lắm bảo Thư Nhã lái xe ông về nhà. ” Bọn họ hai nhà vốn là ở cách cũng khá là gần nhau, hơn nữa thì Lưu Vũ cũng đã nói đến mức như thế, thì Bình cũng không có từ chối nữa, gọi lấy vài chai để hai anh em nhậu nhẹt một hồi. “ Này Bình, mày cảm thấy Thư Nhã như thế nào?” Thời gian không ngừng trôi đi, một hồi thì nửa bình rượu đã xuống bụng. Ở một bên thì Lý Thư Nhã đứng dậy vì Bình liên tục mà rót rượu, mỗi lần như thế nó chỉ cần hơi hơi cúi xuống thân mình là có thể nhìn thấy một phần ngực trắng nõn mê người lấp ló sau chiếc áo thấp cổ kia. Bình tuy rằng đã uống lên chút rượu, nhưng vẫn là không có nhìn xem quá nhiều, chỉ là nhìn lướt qua liền vội dời đi đôi mắt của mình.( Dú sao ăn cũng đã không ít (#___#) ). “ Ai mà không biết vợ mày xinh đẹp, ừ thì tiên nữ hạ phàm, cũng may là mày vớ được, đúng là ‘một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu’ mà. ” Bình nghe Lưu Vũ thì hơi cười cười, mở miệng trêu đùa nói. “ Hừ! Nhìn tao đẹp trai ngời ngợi, ai mà không ham, cái này phải gọi là trai tài gái sắc kkk. ” Lưu Vũ ôm lấy Lý Thư Nhã bả vai, cười ha ha nói. “ Đúng rồi Bình, tao nhờ mày cái này với...” Sau khi trò chuyện vui đùa một lúc, bỗng nhiên Lưu Vũ nghiêm mặt trịnh trọng mà nói. “ Ừ thì mày nói đi tao nghe.” Bình kẽ liếc mắt lên nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ, trong lòng nghĩ thầm gần nhất thằng này cũng không gặp việc gì, lại muốn mình giúp cái gì cơ chứ? “ Ừ thì…. Mày rảnh tay…. Nhớ… Nhớ nghề thì…. Chụp giúp Thư Nhã một bộ album…..” Lưu Vũ có chút ngượng ngùng, liên tục gãi đầu ấp úng nói. Lúc này thì Bình mới bừng tỉnh đại ngộ, cũng lâu rồi nó chưa chụp ảnh, phải nói từ hồi năm ba đại học đến giờ cũng bỏ bê hơi lâu, có chút nhớ nghề gật đầu nói: “ Xời, tao tưởng gì. Tí đi thuê mấy đứa ở Studio đang rảnh rỗi, tao chụp cho vợ mày một quyển album đỉnh cao luôn ($__$). ” Bình cầm lấy bật lửa trên bàn châm một điếu thuốc cho mình, chậm rãi nói: “ Khỏi bàn mấy chuyện phí tiền nong. Anh em mình nhờ thì miễn phí! ” Bình vội rút ra trong túi điện thoại của mình, tìm kiếm trên GoogleMap xem phụ cận chỗ này có Studio nào ở gần đây hay không, hơn nữatrước kia cũng giúp bọn họ chụp mấy bộ chân dung, thì chút mặt mũi này bọn họ sẽ không thể không cho. “ Đừng đừng đừng.” Lưu Vũ vội vàng đưa tay ngăn lại, hơi xấu hổ nói: “ Liền ba người chúng ta là được rồi, tao giúp làm thợ phản quang.” Bình có chút nghi ngờ nhìn lấy Lưu Vũ, trong lòng có chút suy nghĩ về điều gì đó, hơi cười cười nói: “Làm gì? Chụp mấy bộ album riêng kín à? Chỉ ba người thôi à? ” Ngồi ở một bên Lý Thư Nhã lúc này sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ đầy xấu hổ, cúi đầu không nói gì. “ Mày đừng quan tâm. Cứ qua nhà cũ của ba tao ở Nhà Bè, vậy nhé..” Lưu Vũ dường như đã uống có chút hơi nhiều, liên tục đối với Bình đưa mắt ra hiệu lảm nhảm. Bình nhìn xem Lưu Vũ làm mặt quỷ nhìn mình, thì cũng không có hỏi quá nhiều, đành phải đáp ứng trước rồi tính sau. Bọn họ nói chuyện một hồi liền quyết định hẹn nhau cuối tuần. Trên đường trở về, Lý Thư Nhã lái xe, hai người đàn ông thì ở ghế phía sau móc điện thoại chơi game [ LIÊN MINH TỐC CHIẾN ], thỉnh thoảng lại cười ha hả như hai thằng ngốc.
0 bình luận