Quyển 1 - Chương 17: Hai học sinh của vợ, ở phòng riêng của câu lạc bộ trêu ghẹo nhân vật phản diện biến thái, bị nhân vật phản diện kéo vào nhà vệ sinh (phần 2)

Buổi tối cậu phải đi gặp một người như vậy, hơn nữa còn phải trêu ghẹo tán tỉnh đối phương, Tô Mộc chỉ cần vừa nghĩ tới là tim không khỏi đập thình thịch. Lớn lên trong tháp ngà, Tô Mộc hầu như chưa bao giờ gặp phải một trở ngại nào chứ đừng nói chi là ứng phó với một người thoạt nhìn rất khó để đối phó như vậy, mà ngay cả Lâm Tri Dịch lịch sự ôn hòa trong cốt truyện cậu cũng không ứng phó được! Vì vậy Tô Mộc không ra ngoài cả ngày, nỗ lực bù đắp lại kỹ thuật diễn xuất, đáng tiếc có một số phương diện thực sự cần thiên phú, Tô Mộc học hơn nửa ngày, đầu óc choáng váng mà vẫn không có tác dụng, mắt thấy sắc trời đang dần tối xuống, cậu chỉ có thể cầm thẻ mà Lâm Tri Dịch đưa cho và điện thoại di động, thay một bộ quần áo, lúc này mới ra ngoài. Người đàn ông trong ngày thường vừa tự ti lại tự phụ, luôn phải hất cằm lên thật cao, thậm chí còn cao cao tại thượng đối với đám người bám víu xung quanh mình, giống như làm vậy là có thể bảo vệ được mặt mũi yếu ớt của nguyên chủ, vậy mà hôm nay lại mặc áo sơ mi trắng, nửa người dưới mặc quần jean, thoạt nhìn đơn giản thanh thuần cứ như lối ăn mặc của học sinh, vừa vào phòng riêng là ánh mắt của tất cả mọi người đều dán tới, thậm chí còn có chút cứng ngắc lên tiếng chào. ''Ôi chao, lần trước anh Tô tới đây, một đám người chúng em đợi anh hơn nửa ngày, cứ tưởng anh không tới, nếu như anh không tới thì mấy người bọn em ngồi đây chơi cũng không có ý nghĩa gì, rất mong anh xuất hiện đó.'' Người đàn ông cạo trọc đầu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, mời cậu sang ngồi. Trong phòng riêng vừa nồng nặc mùi thuốc lá và mùi rượu, còn có vị chua của mồ hôi không biết tỏa ra từ ai, Tô Mộc không quá thoải mái nhăn mũi lại, vì thiết lập nhân vật, cậu cũng chỉ có thể qua ngồi, thầm suy nghĩ trong lòng cố nhịn một chút, đợi một hồi tình tiết trêu ghẹo tán tỉnh trôi qua, cậu sẽ nhanh chóng trở về. Tô Mộc không nhúc nhích trên bàn rượu, cũng không động đến những thức ăn khác, ngồi ở đó rất không có sức, người khác nói chuyện với cậu, cậu cũng chỉ đáp hai tiếng qua loa lấy lệ, dáng vẻ trông cứ như không quá hứng thú, những người khác liếc nhìn nhau, sau đó mỗi người đều chơi riêng, không để ý đến cậu nữa. Dù sao một người ngu xuẩn như vậy, chỉ cần tùy tiện dỗ đôi câu là không còn cảm thấy có vấn đề gì. Ngồi hơn một giờ, Tô Mộc có thể coi là nhìn thấy hy vọng, cửa bị đẩy ra, một thiếu niên mặc quần áo câu lạc bộ đẩy rượu chậm rãi tiến vào phòng riêng. Tinh thần Tô Mộc chấn động, ánh mắt lập tức dán chặt vào đó, sáng rực cứ như nhìn thấy được hy vọng. Mộc Vọng Tồn ngay lập tức chú ý tới Tô Mộc lạc lõng ngồi trong đám người. Có chút cẩn thận, trông rất trẻ trung giữa đám người dưới ánh đèn như ma quỷ múa loạn, đôi mắt trong veo, thoạt nhìn rất ấm áp, mà ánh mắt triền miên đó cứ như đang nhìn người yêu của mình... Sắc mặt Mộc Vọng Tồn trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo. ''Cậu lại đây.'' Tô Mộc dựa theo tình tiết, vẫy vẫy tay với Mộc Vọng Tồn. Ánh mắt của Mộc Vọng Tồn chán ghét nhiều hơn, hàng mi rũ thấp, toàn bộ bụi đen dày đặc đều được che giấu dưới hàng mi dài, Mộc Vọng Tồn đẩy rượu đi tới.
0 bình luận