Chương 70

Người khách đầu tiên đến với Quý Hương, vốn là khách mộ tiếng mà đến, không mộ tiếng nàng, mà mộ tiếng Cố Tiên nương là người có tài chăn gối. Người ấy cứ đinh ninh rằng các ả trong động chắc được mụ huấn luyện ắt thuộc hết bí quyết cả. Khách mập mạp, leo lên mình Quý Hương thọt được bốn năm chục cái là đã hào hển, đành phải leo xuống và bắt Quý Hương ở trên chủ động. Nàng chưa làm xong nổi mươi lần lên xuống là chân cẳng đã muốn rụng rời. Khách phải ôm hạ thân nàng mà nhấc lên kéo xuống, đúng ra nàng chỉ có đẹp mà khách mập kia mới thật có miếng. Vì nàng không biết gì về các ngón tuyệt kỹ trong nghề, nên lão khách chỉ hành lạc qua loa cho xong rồi về. Như ta đã biết, trước khi cáo biệt, lão ta còn ân cần nhắc mụ chủ phải truyền nghề cho nàng. Lúc đầu nghe giảng lý thuyết, nàng không nghe hiểu, làm mãi không xong thành thử bị đòn vọt. Sau rồi mụ bắt nàng phải dự khán cách mụ giao hoan với khách để thấy tận mắt. Vì sợ bị đòn, nàng không chểnh mảng nữa, chú tâm luyện tập nên chỉ một hai tháng là đã ràng rẽ cả ba ngón tuyệt kỹ. Từ đó kỹ thuật đã không nhường chủ chút nào, lại thêm tư dung, văn nghĩa làm danh tiếng trên mụ hồi xưa thiệt xa. Thế là dập dìu bướm lượn ong bay, tiếng tăm nàng lừng lẫy chốn king sư, vương tôn tới lui tấp nập. Trong số có hai quan viên trẻ ái mộ vô cùng, tính hào phóng, ngủ với nàng một đêm mà dám chi hai chục lượng vàng, càng ngày nàng càng được mụ tú cưng chiều. Hai quan viên ấy là ai? chính là chồng của Thụy Châu, Thụy Ngọc. Người tên là Ngọa Vân sinh, người tên là Ỳ Vân sinh. Họ đến kinh sư tòng học, nhân nghe tiếng Quý Hương nên tìm đến thưởng thức tài nghệ nàng. Hai anh em nói gạt nhau lén đi ngủ với nàng. Chỗ riêng tư cả hai đều khen nàng là con người văn học lễ nghĩa văn nhã trong chốn lầu xanh, nhưng Quý Hương lúc ấy nào màng gì huyết thống tôn ti, nếu có tiền nàng vẫn hành lạc được cả với khách ba đời cùng tộc cũng chả sao. Sau này, say mê hết sức, chả cần giấu nhau, hai anh em xuất cạn tiền, đem Quý Hương về nhà trọ cho thầy cùng hưởng. Thế là cả ba anh em thầy trò, cùng có dịp hưởng thụ Quý Hương, chăm chỉ học hỏi thú nguyệt hoa ngay trong thư phòng. Vô tình cả ba đã trả thù riêng với Bán Dạ Sinh một lượt. Ở kinh đô được nmột năm, họ bỗng thấy nhớ nhà. Thế là sau khi xin phép quan trên, họ cùng từ biệt Quý Hương để trở về cố quận. Về đến nhà khi các phu nhân trẻ tò mò hỏi về cảng ăn chơi nơi đế đô, cả ba đều khoe rằng đã được tiểu nữ thần Bạch Mi cho thuốc cải lão hoàn đồng ra sao, nhất là họ không quên tán dương ba phương pháp tuyệt kỹ chốn phòng trung, nhưng không biết cách huấn luyện cho vợ nhà được. Sáng hôm sau khi gặp nhau, ba chị em thuật lại cho nhai nghe những gì chồng mìng đã khoe, hóa ra các đấng lang quân một lòng khoe chuyện cùng từ một người danh kỹ mà thôi. Thụy Châu, Thụy Ngọc bực mình nói: 'Làm sao tin được có người đàn bà giỏi quá sức như vậy. Nói thế chả hóa ra bọn ta vô dụng, ngu ngốc hết sao? Họ chắc đặt điều khích mình cho tức thế thôi.' Hương Vân nói: 'Việc này ta hảy tạm gác lại. Người mà bấy lâu nay ba chị em mình chia nhau cùng ngủ vốn biết rộng hiểu nhiều. Nếu quả có hạng kỹ nữ như thế, chắc chàng biết rành hơn ai hết. Ðợi khi nào chàng đến, mình đem chuyện này ra hỏi lại. Nếu quả có thế thật mình bảo chính chàng tới tận nơi, học xong tuyệt kỹ ấy, về truyền cho chị em ta, tha hồ cùng nhau khoái lạc.' Thụy Châu, Thụy Ngọc đều khen phải. Một hôm vào tiết Thanh minh, ba ông chồng đều đi tảo mộ qua ngàu hôm sau mới về. Thừa dịp này, ba cô sai a hoàn mời Bán Dạ Sinh lén qua nhà. Lúc gặp chàng cả ba bèn đem thắc mắc ra hỏi. Bán Dạ Sinh nói: 'Trên đời này có nhiều chuyện kỳ kỳ quái quái mình chưa từng nghe nói đến bao giờ, chẳng hạn như chuyện người kỹ nữ này. Nếu ả ở chốn kinh sư, thì thế nào kia anh cũng phải gặp phân tài cao thấp. còn ba chú đàn ông như thế này thì àm sao lường nổi bản lãnh người ta?' Bàn tán một hồi, bốn người cùng lên giường hành lạc. Sáng sớm hôm sau, Bán Dạ Sinh ra về, trong bụng nghẫm nghĩ: 'Chồng họ cùng về nói như vậy, chắc là chuyện này phải có. Ở đời có bậc dị nhân như vậy, chẳng lẽ mình không đến một lần cho biết. Người đẹp mình đã từng trải qua rất nhiều, đây là lúc lo bồi dưỡng. Ả danh kỹ kia hẳn có nhiều thuật diệu kỳ, mình chỉ cần ngủ một đêm là sẽ học được nghệ thuật, nhất là phép hấp âm tinh. Có được phép này thì tha hồ sung sướng suốt đời. Việc hay đến thế, sao mình không đi cho sớm?'
0 bình luận