Chương 67

Bán Dạ Sinh và Hương Vân giao hoan y như tranh vẽ, Thụy Ngọc đứng bên đếm nhịp. Mới thấy cảnh đẩy thuyền, thật dễ bật thành tiếng, tiếng nước trên đầu thuyền và tiếng nước dưới đáy thuyền phát ra, nghe cũng hay mà xem cũng đẹp. Hoa Thần vốn tính thích Thính tao thanh, nhưng trước đây chỉ được nghe lén trong bóng tối thôi, chứ chưa hề nghe tận tai những âm thanh dâm đãng đến thế, ngó tận mắt ban ngày cảnh sống động đẹp đẽ đến thế bao giờ. Vì vậy mà bị kích thích vô cùng. Khi Hương Vân được chơi vừa đủ số là cô đứng phắt dậy, một tay tháo lưng quần, một tay bắt con bài kế. Nhưng mới giở bài ra, mặt mày thất sắc, tay cầm bài cũng bủn rủn. Cô nói với mọi người: 'Lá này không xài được, để đổi lá khác.' Mấy chị em Hương Vân lập tức la ầm lên. Họ đem giấu những lá bài còn lại, rồi áp đến xem lá bài của Hoa Thần. Bạn đọc thử đoán xem trên lá bài vẽ gì vậy? Thì ra, đây là kiểu chơi đằng hậu môn, 'Trinh nữ vu quy' mà Hoa Thần mới giảng sự tích. Nhưng sao lại rơi đúng vào phiên thi của Hoa Thần? Ðây là do chị em Hương Vân thông đồng với nhau mà ra. Số là Thụy Ngọc khéo tay, lúc xào bài biết là cô xuất trận lần ba, mới xếp lá bài ấy vào đúng chỗ, để Hoa Thần được bài học nhớ đời, bỏ thói nghênh ngang. Âu cũng tự trời mà cũng tự ta. Ba cô cháu áp tới, hối Hoa Thần mau mau cởi quần. Nhưng cô mặt mủi thê thảm, xuống giọng năn nỉ rằng: 'Các em ơi, con người đẹp đẽ tốt bụng như các em nỡ nào làm khó cô!' Các cô cháu quý la rằng: 'Nói như vậy nghe sao lọt? Ngựa ai người ấy cưỡi. Nếu tụi cháu bắt trúng đề thi ấy, liệu cô có chịu tha cho tụi cháu không? Huống chi, chính cô đã quy định là không được đổi bài. Ấy chưa kể bộ bài là của cô, các cách chơi trong ấy thế nào, cô đều nắm vững, tụi cháu có biết gì đâu. Nếu lá bài nào biết không dùng nổi, tại sao cô không bỏ ra từ đầu? Thôi thôi nay đã lỡ rồi, cô hãy cởi quần ra cho chóng, đừng để tụi cháu phải ra tay, mất cả thể diện.' Ðã vậy còn đồng quay qua, nói với Bán Dạ Sinh: 'Còn anh nữa, chức giám khảo của anh để làm chi? Sao không mở miệng nói được lời nào? Chẳng lẽ tụi em phải tụt quần bà ấy mới được sao? Bán Dạ Sinh nói: 'Các nàng ơi, vẫn biết anh giữ chức phụ khảo, nhưng trời cho anh cái vật lạ lùng ra sao các em cũng biết, nó mà thọt vào hậu môn làm sao cô chịu nổi. Hay là mình nghĩ cách khác miễn cho cô. Hãy phạt cô chủ khảo uống thêm rượu nhé.' Nhưng giọng lưỡi ngoại giao khéo đến thế lại làm các mỹ nhân thêm giận, la ó om sòm: 'Bất công! Anh nói thế mà nghe được sao. Nếu uống rượu mà khỏi phải chơi, thì ban nãy tụi em vừa làm gì đó? Xử thế này thì thật là vô liêm sỉ' Bán Dạ Sinh cúi đầu nín thinh một hồi, mới nói: 'Như vậy các em lòng đã quyết, ai phải đảm đương phần riêng người ấy, thôi thì bắt cô Hoa tuột quần chổng mông ra, cùng anh một bên theo như trong tranh để các em xem. nhưng miễn cho anh chơi Trạng nguyên tới ra mới thôi nhé' Hương Vân, Thụy Ngọc cương quyết không chịu nhượng bộ. Thụy Châu mắt không nháy, bỗng lên tiếng tỏ ý đồng tình: 'Thôi như thế cũng được, anh tụt quần chủ khảo ra đi' Thế là quan chủ khảo kiêm Trạng nguyên và Bán Dạ Sinh như trút xong gánh nặng. Cô để Sinh phụ cởi hết quần áo, rồi ra trường kỷ nằm xấp, chổng mông lên. Sinh móc dương vậy ra chĩa vào hậu bộ mơn trớn một hồi cho Hoa Thần đỡ sợ, nhưng khi quy đầu chưa vô hẳn, Hoa Thần đã la inh ỏi như bị chọc tiết vậy, chồm dậy như muốn đứng lên. Nhưng các cô cháu quý cứ như người điếc. Thụy Châu lúc nãy dịu dàng nói lời nhân nghĩa, mà nào có phải vậy đâu, chẳng qua cốt cho họ đỡ mặc cả lâu lắc, trì hoãn không chịu khởi sự. Nay thì các nàng hè nhau, người vít đầu, người ôm chân tay không cho bà cô cục cựa, còn Thụy Ngọc ở sau lưng Sinh, ôm mông chàng đẩy tới cho dương vật thọc sâu thêm. Thọt sâu mới được một nửa, bà cô đau khổ đã la thảm thiết. Sinh sợ hải, mới bảo các nàng coi chừng hại tính mạng cô Hoa. Các nàng đồng thanh la lên rằng: 'Nhưng phải cho đến khi Trạng nguyên đã đời mới thôi, cô bảo rồi mà' Hoa Thần vội nói: 'Cô ra rồi, ra rồi đó' Nghe vậy các nàng mới buông tay. Hoa Thần lảo đảo đứng lên như người kiệt lực, đi không muốn nổi, mặc xong quần áo rồi phải có a hoàn nâng đỡ hai bên mới đi về nhà được.
0 bình luận