Chương 65

Các cô bàn nhau viết thư hồi báo rằng tuân lệnh. Hoa Thần có đứa con gái nay đã lên mười, tuy chưa lớn, nhưng bắt đầu hiểu biết. Giữ một mình Bán Dạ Sinh trong nhà để hành lạc còn được, chứ có đến một nam bốn nữ ăn nhậu hành dâm tập thể e không tiện, nên cô đành bất chấp địa vị tôn ti, tình nguyện qua bên mấy đứa cháu để gặp sinh. Vì thế khi nhận được hồi âm, Hoa Thần sửa soạn trang điểm cho lộng lẩy rồi đi phó hội. Khi cô đi cùng với bốn đứa tớ gái sang đến nơi, Bán Dạ Sinh thấy trong tay áo cồm cộm như chứa vật gì, cười hỏi: 'Vật trong tay áo bà cô vậy, có phải là Vật thay người đó không?' Hoa Thần lắc đầu đáp: 'Không phải, thứ này khác. Khi uống rượu đánh cuộc, không thể thiếu được. Vì vậy mang theo, lúc nào cần thì có sẳn.' Rồi cô mỉm cười, lấy ra cho môi người xem. Ðó là một bộ xuân ý tửu bài.' Bán Dạ Sinh giải thích cho mấy cô nhỏ: 'Bây giờ khoan xem các kiểu hành lạc vội. Ðợi khi nào mình uống rượu thật cao hứng rồi, bấy giờ mỗi người rút một lá rồi theo cách vẽ trên ấy mà cùng anh vui thú.' Hoa Thần nói: 'Bộ bài mang qua đây cũng không ngoài ý ấy.' Hương Vân nói: 'Dù sao tụi cháu cũng cần ngó sơ qua cho hiểu đã, có hiểu trước rồi sau đó mới làm đúng theo được.' Bán Dạ Sinh bèn đặt bộ bài trước mặt Hoa Thần, ra ý cô là người trưởng thượng, hãy dẫn giải cho các cô biết. Nhưng Hoa Thần nói: 'Em đã xem qua nhiều lần rồi, cách thức thế nào đều thuộc nằm lòng, đau phải đợi có việc mới biết. Ðể em đứng sang một bên cho các cô nhỏ này nghiên cứu.' Nói rồi đi qua chỗ khác. Ba chị em chụm đầu, giở từng lá bài ra xem chung, đến một lá bài, cùng cười khúc khích. Trong một lá, chỉ thấy vẽ hình một thiếu nữ chổng mông bên hòn non bộ, và một chàng thanh niên đàng sau thọt dương vật vào hậu môn. Ba cô xem xong cùng cười: 'Sao lạ thế, sao ngược ngạo thế?' Hoa Thần liếc qua khinh khỉnh nói: 'Cách chơi này phỏng theo một bài văn, các cô không hiểu sao?' Hương Vân hỏi: 'Bài văn nào?' Hoa Thần nói: 'Có điển cố cả đấy, không biết thì để cô kể sự tích 'Trinh nữ vu quy' cho mà nghe' Ba cô cùng nói: 'Thưa chưa, cô giảng ngay đi' Hoa Thần nói: 'Ngày xưa có một khuê nữ xinh đẹp, ngụ cùng xóm với một thư sinh tuấn tú. Cậu mơ tưởng mãi cô mà không được gặp mặt,nên phát ốm đau. Bên giường bệnh, cậu thảo bức tình thư gởi cho nàng, nói chỉ mong sao cho mình được gặp mặt nói chuyên một lần, rồi chết cũng cam lòng, thề không làm điều chi vượt vòng lễ giáo. Cô nọ đọc thơ thời tội nghiệp, hẹn cho gặp, hai bên gặp nhau nơi kín đáo, cô còn cho phép cậu được ôm vào lòng mà hôn hít thỏa thê. Có điều là làm gì thì làm, cậu muốn giao cấu thì không được. Cô nói: 'Em phải đi lấy chồng, nhất địng không làm thế được.' Cậu trai nóng lòng, quỳ xuống khẩn cầu, nhưng khuê nữ khăng khăng từ chối, một mực là Em phải lấy chồng. Lại nhắc lại lời thơ của cậu hứa là không làm gì vi phạm lễ giáo kia mà. Cô nhất định bảo: 'Em đã chiều chàng đủ mọi thứ, tưởng thỏa được lòng mong mỏi của chàng rồi, sao chàng lại cố ý phá hoại đời em. Em phải giữ vẹn tiết trinh để đi lấy chồng. Thôi thì bây giờ thân em có hư hỏng cũng không sao, nhưng màng trinh mất thì về nhà chồng em mất danh dự với hàng xóm sao? Còn gì là đời em.' Cậu kia mới nói: 'Trai gái phải giao du với nhau, chính là vì trời sinh cái vật ba tấc kia chui vào trong da thịt người yêu mới phỉ tình, nếu không thì làm cách gì cũng chỉ là hai kẻ xa lạ mà thôi. Nếu chỉ ôm nhau vào lòng, da thịt chạm nhau là hết, không có cái gì khác thì sao thỏa được lòng này.' Nói xong cậi cứ quỳ mãi không chịu đứng. Cô nọ rất khổ tâm, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới nói: 'Em phải gả chồng, em nhất định không thể dâng hiến phần trước cho chàng. Tuy nhiên, em có thứ khác tặng, chàng chịu không?' Thư sinh nói: 'Ngoài cách đó ra, thì đâu còn cách nào khác nữa.' Trinh nữ nói: 'Không còn cách nào nữa, nếu chàng không chịu bỏ cái trước lấy cái sau, miễn sao cái vật ba tấc kia có thể chui vào da thịt là được kia mà.' Nghe nàng nói tha thiết như thế, chàng không kêu nài nữa. Thế là lỗ sau thay lỗ trước, vườn sau thế vườn trước, họ hành sự như vầy. Ðấy, hình vẽ trong bài là dựa theo cậu chuyện vừa kể. Sự tích 'Trinh nữ vu quy' rõ ràng sao các cô chưa đọc qua.' Ba chị em Hương Vân nghe lời dạy bảo phách lối, bụng rất bất bình. Họ còn lo không biết khi hành lạc thì cô ấy còn giở giọng kiêu ngạo xài xể đến đâu nữa. Họ bỏ các lá bài xuống, rủ nhau vào buồng trong thì thầm bàn tính kế hoạch đối phó với bà cô kiêu ngạo, đồng tâm hiệp lực quyết chi phối cho được bà cô mới chịu.
0 bình luận