Chương 61

Thế là không đầy một khắc đồng hồ sau, Hoa Thần có trong tay mấy trăm chiếc chì khóa. Cô bèn đi mở rương. Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngọc nhợt nhạt chẳng khác ba cái xác chết. Họ không tiện ngăn, đành để cô mở, trong bụng ước ao: 'Biết đâu chìa không vừa, mở không được' Nào ngờ chỉ mở một cái là được ngay, không phải dùng đến chìa thứ hai. Mở nắp ra, một chàng trai trắng phau, da thịt ngồn ngộn nằm trong, giữa háng có khúc thịt, tuy mềm mà trông đã kinh người, khôn biết lúc nó cứng lên thì sẽ đến cỡ nào. Hoa Thần thấy rồi, ung dung đậy nắp rương khóa lại như trước, không hề hỏi han gì đến người nằm trong. Rồi làm mặt lạnh nói: 'Chồng các cô đi vắng, chốn khuê các, các cô dám làm việc tày đình ! Người đàn ông này vào đây từ bao giờ, mổi cô đã ngủ được mấy chục lần rồi,hãy khai tử tế xem nào.' Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngọc kinh sợ mặt xanh như tàu lá, không dám hó hé một tiếng nào. Hoa Thần nói: 'Các cô không chịu khai cũng được. Ðể tôi sai a hoàn đi mời hàng xóm đến chứng kiến, rồi sẽ cho khiêng tên dâm tặc lên quan' Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngọc khẽ bàn lén với nhau: 'Cô ấy nói là nói vậy, chứ không làm đâu, nhưng nếu mình không khéo thu xếp, biết đâu cô ấy chẳng làm thật. Chi bằng điều đình với cô, đem chàng ra mời, mọi người cùng hưởng, chẳng lẽ cô ấy giết mình sao.' Rồi tức thì họ chạy đến ôm Hoa Thần, cùng nói: 'Việc này lẽ ra không nên dấu quanh, nay đã lỡ, xin cô mở lượng hải hà tha cho người nằm trong rương.' Hoa Thần nói: 'Ðã đành như vậy, nhưng còn tội của các cô thì sao đây, hãy nói trước đi đã.' Hương Vân nói: 'Không dấu gì cô, tụi cháu trước đây ba đứa ba phần, nay xin thêm cô vào dự một phần nửa. Phần cô là người trưởng thượng xin nhường cô dùng trước, tụi cháu in theo sau.' Hoa Thần cười lạt nói: 'Xin tội thế này thì hay thật, các cô giấu người trong nhà để cùng ăn nằm không biết bao lâu rồi, bây giờ việc bại lộ mới chia thêm phần. Làm như vậy có khác gì quan nha bắt được trộm, không đem trị tội mà chỉ giao hẹn từ đây về sau trộm được cái gì thì đem chia bớt cho quan một phần, tội trước xí xóa ư' Thụy Châu nói: 'Vậy xin cô xử cho' Hoa Thần nói: 'Nếu muốn êm thắm, phải để người này đền bù cô phần thiệt thòi, sau đó mới chia đều mỗi người một lần, nếu không thì phải đem lên quan, nồi cơm chung bị bể, không ai làm gì được cả.' Thụy Ngọc nói: 'Cô muốn được bù, nhưng cũng phải có chừng, năm đêm hoặc ba đêm. Chẳng lẽ năm này tháng kia cô giữ độc quyền chàng một mình hay sao?' Hoa Thần nói: 'Cô phải hỏi riêng người này, xem ngủ với các cháu đã được bao đem, cô sẽ ngủ bù một mình bấy nhiêu, sau đó cô đem trả các cháu.' Ba nàng cùng nói: 'Nếu vậy , xin cô cứ việc kêu người ta ra hỏi' Hoa cô nói: 'Muốn cho minh bạch không thiệt cho ai, phải đem ra chỗ khác, riêng cô đích thân điều tra mới là công bình.' Ba cô cháu bàn tán, tính mở rương ngay cho Bán Dạ Sinh ra, hoặc đợi trời tối ba cô cho a hoàn đưa Sinh sang với Hoa Thần, nhưng bà cô muốn ăn chắc, trong lòng tính toán một hồi, nói với các nàng: 'Ban ngày ban mặt dẫn đi thế này, sợ người trông thấy, không hay. Mà hỏi trước mặt các cô làm sao mà rõ. Chi bằng cứ để nguyên như trước, khóa lại rồi sai bọn gia nhân khiêng thẳng qua nhà cô ngay, coi như là khiêng trả cô rương đựng tranh. Như thế mới tiện' Không đợi các nàng ưng hay không, Hoa Thần cho gọi bốn đứa tớ gái. Thế là rương lên vai, họ phăng phăng đem sang nhà Hoa Thần. Ba chị em trông theo cái rương mang vưu vật đẹp trai ở trong, lúc ấy như trông theo cái quan tài, vẻ mặt ai nấy ảo não như vợ đưa ma chồng, buồn thỉu buồn thiu, nhưng không dám khóc. Trong lòng không những tiếc rẻ, còn lo âu bửu bối thế là vào tay dâm phụ, mặc sức dày vò. XVII Cậy thế giành một mình Mắc mưu phải khổ vì người Khi ruơng khiêng về đến nhà rồi, Hoa Thần đuổi bọn tớ gái ra ngoài, nhưng không mở rương ngay, lại đi mở tủ đem ra một bộ quần áo người chồng quá cố mặc lúc trước. Sau đó nàng mới mở rương, rồi còn giúp Bán Dạ Sinh mặc quần áo vào. Sau đó hai người chào hỏi nhau. Cả hai cùng từng trải khôn khéo nên câu chuyện chả mấy lúc mà tương đắc. Vốn có tài ăn nói làm mê mệt bao nhiêu người, Sinh nói rằng sau khi đã gặp nàng là người đẹp trong mơ, thì không lúc nào nguôi tưởng nhớ, chẳng qua vì không biết tên họ, chỗ ở nên không tìm được. May mà hôm nay số trời run rủi, nhân họa mà được phúc. Hoa Thần đã xem qua lời Sinh phê trong sổ nên tin ngay, rất đẹp dạ. Nàng hối a hoàn dọn cơm, hai người ăn uống xong xuôi, trời chưa kịp tối, đã rủ nhau lên giường.
0 bình luận