Nhục Bồ đoàn
Kabuto
Chương 60
Các nàng xúm lại đọc lời bình của chàng về nhan sắc họ, ai nấy đẹp lòng, nhưng khi đến người phụ nữ Sinh đặt bí danh là Huyền sắc, chị em cùng tỏ ý bực tức, vì Sinh dám sắp hạng ngang hàng với họ, tra vấn cho được là ai. Khi đoán là bà cô trong họ nhà mình, họ vẫn nói đành hanh Sinh coi bộ lưu luyến bà cô lớn tuổi ngang với các nàng. Bán Dạ Sinh cứ một hai xin lỗi cho họ bằng lòng. Thụy Châu lại tinh quái lấy bút viết sau đoạn ghi chú về Huyền sắc mấy câu đay nghiến:
Ngỗng trời lông trắng
Vừa trẻ vừa xinh
Ai so với quạ
Áo đen tuổi già
Các nàng cùng tỏ ý dỗi hờn, nói đay nói nghiến một hơi, làm Sinh chỉ cúi đầu nhặn lỗi, mặt rầu rầu mà lòng như mở hội, vì biết đấy là bà cô các nàng ở ngay cạnh. Lại nói tháo rằng ghi dấu bà cô cốt để dễ truy tung tích các nàng mà thôi. Giải thích xong, các nàng hài lòng, Sinh lại rủ họ hành lạc. Sinh tự cởi quần áo ra trước, rồi lên giường nằm. Hương Vân, Thụy Châu, Thụy Ngọc theo thứ tự thoát y, đang trần truồng ôm nhau đùa bỡn thì ngoài cánh cửa lớn, chợt có tiếng a hoàn tằng hắng báo động. Nghe ám hiệu ba nàng cuống quýt mặc lại quần áo. Hương Vân ở lại lo giấu người, còn Thụy Châu, Thụy Ngọc thì bước ra cửa ngoài đón khách.
Quần áo của Bán Dạ Sinh cởi ra trước tiên, bị vùi dưới quần áo các nàng, nên mặc không kịp. Vì vậy khi ai nấy mặc quần áo xong thì sinh vẫn cứ như nhộng mà chui trốn trong rương đựng tranh.
Nói về Hoa Thần, khi vào trong nhà thì thấy Thụy Châu, Thụy Ngọc mặt mày thất sắc, cả hai lại như đứng lần khân cản cửa trước mãi mới đưa vào phòng ngủ, nên càng sinh nghi. Nghĩ rằng ba cô cháu có điều khác lạ, nên cô quyết vào tận phòng ngủ để xem động tịnh ra sao.
Cô vào trong phòng, cố ý rề rà uống trà, nói:
'Lâu quá không qua chơi, đến đã thấy lạ, bày biện rất đẹp.'
Rồi đi tới đi lui, vào cả trong bếp, cái gì cũng lục, cũng lạo. Nhưng tuyệt nhiên không thấy có dấu tích gì khả nghi. Cô bèn ngồi lại cùng ba nàng tán gẫu. Ba chị em tỏ ra bình tĩnh khi nghĩ việc nguy hiểm đã hết, tự cho là may. Nhưng biết đâu lúc cấp bách đã để sót một điều sơ hở.
Số là lúc nghe tiếng ho, họ chỉ có thì giờ mặc quần áo và đóng rương lại. Bán Dạ Sinh thì giấu được rồi, nhưng quyển sổ còn để sót trên bàn. Trong lúc nói chuyện, họ chợt trong thấy và định với tay lấy cất. Không ngờ Hoa Thần nhanh mắt lẹ tay hơn. Cô giở quyển sổ ra xem, biết là của một tài tử đa tình bình phẩm các giai nhân, trong sổ có 'huyền sắc giai nhân' (người đẹp da huyền) được khuyên son, tả in hệt cô, từ màu áo lụa đen, đến dáng người. Bên cạnh còn tả ba nhan sắc cũng khuyên son, ghi chi tiết trang sức, màu y phục đúng là ba cô cháu trong nhà. Cô bất giác động lòng thầm nghĩ:
'Người làm quyển sổ này há không phải là anh chàng mình đã gặp ở miếu Trương Tiên hay sao?'
Ðến khi đọc lời phê bình mình, nét chữ do chính tay Thụy Ngọc viết, cô xếp sổ lại, cất vào trong tay áo, rồi cố ý thở dài mà nói:
'Ngày xưa Thương Hiệt đặt ra chữ viết, quả là một bậc thánh nhân. Chẳng hạn, đặt ra chữ Gian trong chữ Gian Dâm, thì ngài ghép ba chữ Nữ lại, ý muốn nói ba gà mái mà hợp lại thì chắc thế nào cũng có chuyện gian dâm'
Thụy Châu nói:
'Tụi cháu, tuy ba đứa ở chung, nhưng có làm gì đâu, sao cô lại nói thế?'
Hoa Thần nói:
'Nếu ba cô không làm chuyện gì thì quyển sổ này từ đâu mà có?'
Hương Vân nói:
'Thưa lượm, được ngay trước nhà'
Hoa Thần nói:
'Nói câu đó, trẻ con lên ba cũng không tin được, tôi chỉ hỏi người viết quyển sổ này bây giờ ở đâu, các cô khai ra thi mọi việc đều yên, bằng không tôi sẽ gửi thư kèm theo quyển sổ cho chồng các cô, họ về tra vấn chắc sẽ rõ.'
Nghe cô nói như vậy, ba chị em Hương Vân đành xuống giọng:
'Quyển sổ này quả thật đã lượm được, đâu biết người soạn họ Trương hay họ Lý, cũng đâu biết người ta ở đâu để thưa lại với cô'
Hoa Thần vừa gạn hỏi vừa đưa mắt sục sạo, trong bụng nghĩ:
'Buồng khuê các cô ả, chỗ nào mình cũng ghé mắt qua, riêng có cái rương lớn này thì chưa xét. Bình thường rương không đậy nắp, hôm nay sao bỗng dưng lại khóa kín, hẳn có gì đây.'
Bèn nói với Thụy Châu, Thụy Ngọc:
'Chuyện này các cháu đã không chịu khai thì thôi, hãy tạm gác để tính sau. Bây giờ cô muốn nhờ các cháu lấy cho xem mấy bức cổ họa trong rương này, có được không?'
Thụy Châu, Thụy Ngọc cùng đáp:
'Chìa khóa không biết bỏ đâu, tìm không ra, nên không mở được rương. để khi nào tìm được chìa, xin lấy tranh mời cô xem.'
Hoa Thần nói:
'Thôi, cô có thiếu gì chìa khóa, thế nào cũng mở được. Ðể cô khiến a hoàn đem lại.'
0 bình luận