Chương 57

Mới nhập cuộc Thụy Châu cũng cảm thấy gay go, may mà nhờ lúc nãy được giải thích, nên nàng hiểu rằng nếu muốn tí nữa khoái cảm tràn trề thì ngay bây giờ phải ráng, không chịu đựng bây giờ thì tí nữa làm sao thấy thích thú được. Cho nên cứ cắn răng, mặc chàng trổ tài truy bức, vì muốn thủ xem của quý ấy kỳ diệu như thế nào, lúc nào to, lúc nào nóng. Quả nhiên, chàng càng thục mạnh, dương vật càng chà xát, càng to càng nóng dần. Một lát nó như bít hẳn cửa động, không rút ra được nữa. Bấy giờ cho dù nó chỉ bất động trong chỗ kín cũng đã đủ bị bấn loạn, huống chi nó cứ tiếp tục nhúc nhích. Thế mới biết lời Hương Vân nói lúc ban ngày không phải là lời tán dương hão, quả xứng biệt danh chí bảo. Thụy Châu hào hển ôm cứng Bán Dạ Sinh nói rằng: 'Anh ơi, chỉ nhìn gương mặt đẹp của anh cả ngàn phụ nữ đã muốn chết được , sao lại còn thêm cái vật quá tốt này, có phải phụ nữ khắp thiên hạ sắp phải chết hết không?' Bán Dạ Sinh nói: 'Thế em có muốn chết không?' Thụy Châu nói: 'Gặp của quý này, chắc khó sống. Có điều hãy cho em hưởng thêm ít lần nữa, có chết mới cam lòng, chứ đừng có mỗi lần này mà bắt em phải chết.' Bán Dạ Sinh nói: 'Ðêm nay, anh còn phải gặp em gái của em. Nếu có muốn chết hãy tạm chết phân nửa thôi.' Nói rồi, tiếp tục thúc dương vật vào Thụy Châu, làm nàng thấy trời đất đảo điên, rên rỉ thêm nữa. Vì âm đạo của Thụy Châu nông nên Sinh chỉ đút dương vật vào sâu được một hai tấc, do đó lúc kéo ra thọt vào ít trở ngại. Sinh làm được năm trăm cái, thi Thụy Châu không ngớt kêu: 'Anh ơi, em không muốn chết phân nửa đâu, em muốn chết hoàn toàn, anh tha lỗi cho em' Hai người giao hoan từ canh một đến canh hai thì nàng tứ chi bủn rủn, hơi lạnh từ miệng thoát ra. Thấy vậy Bán Dạ Sinh biết nàng không chịu nổi nữa, mới thôi đưa đẩy dương vật, ôm chặt nàng mà nựng. Thụy Châu nói: 'Anh yêu của em, anh làm sao mà tuyệt vời, chắc em phải giao tính mạng cho anh. Hiện giờ em gái đang đợi anh ở nhà bên, anh sang với cô ấy nhé' Bán Dạ Sinh nói: 'Tối om om biết đường đâu mà mò, em dậy đưa dùm anh đi với' Thụy Châu nói: 'Anh làm em chân tay bủn rủn, không sao dậy nỏi. Ðể em nói a hoàn đưa anh đi' Rồi vỗ tay gọi a hoàn đứng gác nơi cửa, cho nó vô dắt tay dẫn đi. Con a hoàn này là một trinh nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Bên ngoài cửa nó lóng tai nghe hai bên hành lạc sôi nổi mà nó thấy ngứa ngáy khó chịu, nước dâm ra không biết bao nhiêu. Vì vậy, khi cầm tay Bán Dạ Sinh lôi đi trong đêm tối, nó không dằn nổi nữa, nên khi đến góc vườn, nó dừng lại không đi nữa và nói rằng: 'Xưa có câu: Ðối thủ điền, bất sầu hạn Có nghĩa: Gặp ruộng nước không sợ hạn Huống chi nay công tử qua ải mà không nộp thuế sao.' Nói đoạn, một tay nó ôm Bán Dạ Sinh, một tay nó tự cởi quần ra. Bán Dạ Sinh thấy nó nhiệt tình phì cười mà không nỡ thối thác, đành nựng nó rồi bảo nằm xuống một cái ghế dài. Sinh bẹt chân nó ra rồi thọt thẳng dương vật vào. Con a hoàn chưa hành dâm bao giờ, chỉ tưởng tượng như món ăn đó hẳn ngon lắm nên nắm Sinh lại để vòi vĩnh, lại còn sợ Sinh không chịu. Nào ngờ như người mới biết uống rượu hoặc ăn ớt lần đầu, chỉ nghe mùi là đã ho rồi, nó vừa bị thọt vào là đã la quýnh quáng. Bán Dạ Sinh biết nó còn trinh, tẩm nước bọt thoa lên dương vật rồi lại cố đẩy vào cửa mình nó. Nó lại kêu lên: 'Thế này không được, chả thấy thích gì cả. Tại sao cũng cùng một vật, mà làm em đau, làm cô chủ em sướng?' Bán Dạ Sinh bèn cắt nghĩa, con gái mới giao hoan với đàn ông lần đầu thi bao giờ cũng rách thịt, chảy máu, phải kinh qua cả chục lần rồi mới thấy thích nổi. Nói rồi, dỗ rằng: 'Con cu của ta quá to, em chịu không nổi. Ta có một tên tiểu đồng, cu nó nhỏ chắc vừa với em hơn. Mai ta bảo nó đến chơi với em, quen đi vài lần đã rồi ta sẽ cho em biết sướng.' A hoàn bị thuyết phục mới đứng lên, mặc lại quần, lại đưa Sinh đi. Ðến phòng nhủ Thụy Ngọc thì đèn bên trong vẫn sáng trưng. Nghe ngoài cửa có tiếng động, Thụy Ngọc kêu con hầu ra mở cửa rước vào. Bán Dạ Sinh lại giường, thấy nàng sách trên tay, như chăm chú đọc, bèn mở lời: 'Em cưng, anh đến trễ, em đừng buồn' Thụy Ngọc cười nụ, nói mát rằng: 'Anh cố tình ngủ lại bên ấy mà, sao giờ này còn đến đây làm chi cho mệt?' Bán Dạ Sinh nói: 'Ðêm đã khuya mà chưa được gần em, anh nôn nóng hết sức, làm sao dám ở đó cả đêm không qua đây cho được?' Nói chưa dứt câu, quần áo dã cởi, tay giở mền, chân leo lên giường, dương vật đua thẳng vào mục tiêu.
0 bình luận